Trang

Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010

Ngày thứ 17 tại India

Ngày 15-9-2010
Love yourself is most important.
Buổi học được thầy Raj cho kết thúc lúc 4PM, mọi người dùng teabreak xong thì về phòng để chuẩn bị cho bữa tiệc của chương trình ITEC tổ chức tại khách sạn ITC Maurya – một khách sạn 5 sao rất lớn ở trung tâm New Delhi. Rất may là Madam Fatima mang theo bàn là nên mang áo dài sang phòng chị để ủi nhờ cho phẳng, suốt từ hôm đầu tiên toàn phải gấp để đó. Trong khi Kripa, Tatiana, Fatima, Nayomi lắng xắng tô, quẹt, bôi, trát thì mình chỉ bôi một chút son và thay áo dài. Tổng cộng mất 5 phút. Mang thêm cái xắc nhỏ mới mua hôm đi chợ lần trước. I’m ready! Đi xuống tầng 3 xin một chút gel để giữ nếp tóc nữa thế là xong. Gặp Mashayo ở hành lang tầng 3, cậu bảo: Proper dress, I’ll be close with you in the party. OK, no problem. Trước khi lên xe bus cả lớp tranh thủ chụp ảnh, các nhân viên của Viện và các học viên của lớp khác dồn hết sự chú ý vào cả nhóm vì national dress. Các bạn trai hầu hết đều mặc complet rất nghiêm chỉnh. Mình còn tranh thủ thắt lại cavat cho Vuthy, Acharia, Mashayo. Tất cả các quý ông đều lịnh lãm và đáng yêu. Các bạn cứ sờ vào áo dài của mình và khen là so soft, so charming. Madam Fatima nói tao sẽ may cái áo như của mày khi tao về nhà, vì tao có máy khâu. OK, mem, but I’m not sure you can wear it! He he…
Cũng như vào các building khác, bạn phải qua security check trước khi vào khách sạn bao gồm: Luggage scan, security gate, body scan với 2 cậu guards mặc rất đẹp, luôn cầm cái máy dò kim loại trên tay. Vào bên trong hall thấy sự sang trọng toát lên trên từng chi tiết. Rất nhiều hoa phong lan được gắn khéo léo trên cả 1 bức bình phong. Các nhân viên ở front office đều xinh tươi như hoa. Vào phòng tiệc thấy chật cứng là người, đủ màu da, đủ sắc tộc. Nhân viên phục vụ rất đông, đi lại với những khay đầy bia, rượu vang và nước hoa quả. Nhấc 1 cốc nước dưa hấu thì thấy quái lạ, mặn chát. Hóa ra dân Ấn hay dùng nước hoa quả với muối chứ ko phải với đường và sữa như dân Việt. Sau bài phát biểu của vị đại diện Bộ Ngoại giao Ấn Độ thì màn trình diễn của các trường bắt đầu. Thầy Raj dẫn 1 cô bé VN đến giới thiệu với mình – Em Hiên, cũng học HRD nhưng khóa 1 năm và ở trường khác. Thầy Raj thật hợp với những bữa tiệc như thế này – luôn cười nói và làm quen, rồi dẫn những người có thể quen nhau đên giới thiệu, rồi lại đi tìm người khác. Thầy cũng uống rất nhiều, nhưng là nước hoa quả chứ không phải rượu vang hay bia như các bạn Châu Phi khác. Màn múa của Tatiana rất tuyệt, chả thế mà cô vui quá mức đến nỗi cả đêm mất ngủ. Bài hát Unite của nhóm có vẻ trầm và không được hấp dẫn lắm vì các tiếng vỗ tay không nhiều như màn biểu diễn của các bạn Châu Phi ở trường khác. OK, như thế cũng rất vui rồi.
Sau đó mình còn gặp thêm anh Phú và 3 cô gái VN khác cũng sang đây học nhưng các cô sắp về nước. Chỉ kịp chụp ảnh và cho số mobile cho anh Phú.
Gặp 2 cô bạn Sri Lanka đã quen từ buổi tổng duyệt hôm trước, thật vui vẻ, các bạn rất xinh đẹp và than thiện. Hug and share email. We’ll add you at facebook, ok. Gặp một bạn châu Phi cùng lớp với Phú và Hiên, bạn ấy nói tao sẽ sang VN, tao thích các cô gái VN lắm. Giới thiệu mấy bạn VN với Mashayo, cậu cũng lại nói tao sẽ sang VN để lấy vợ, you’re all so beautiful! Cậu này vẫn luôn miệng nói như thế. Mashayo còn hỏi mày có em gái ko? Không. Thế thì tao sẽ đợi con gái mày lớn vậy! Ho ho.. Mashayo ơi là Mashayo! Mày có đợi được 30 năm nữa ko? Lúc đó mày thành ông già rồi, con gái tao không thích mày đâu. Cười vỡ bụng…
Đồ ăn buffet của Ấn Độ cũng rất ít thịt, chủ yếu là đồ chay và rất nhiều món nước, như cháo hoặc súp ở VN – ăn buffet rất bất tiện. Có món chapatti là ngon tuyệt. Nhân viên phục vụ lúc nào cũng có một âu Chapatti và cái kẹp trên tay đi vòng quanh các vị khách và sẵn sang tiếp thêm bánh nếu khách yêu cầu. Sau bữa tiệc mình thấy kiểu buffet của VN vẫn hợp lý hơn, nhiều đồ khô hoặc xiên để khách dễ chọn, dễ ăn, không lem nhem tay và quần áo nếu chẳng may rớt ra ngoài, cũng tiện ăn khi đứng hoặc đi lại.
Tiệc tan nhưng mãi mà mọi người không muốn về, thầy Raj phải đi giục từng người. Lúc đợi xe thì lại thấy thiếu vài người, lúc nào cũng là Madam Fatima, nhiều người nhún vai lắc đầu khi nhắc đến Madam này. She always makes troubles for us – đó là do một số người khác nói. Nhiều khi cũng khó chịu với cái kiểu coi mình là số 1 của madam này, lần nào đi ra ngoài cũng bắt mọi người phải chờ, chờ từ lúc khởi hành cho đến lúc đi về.
Xe đi được một đoạn thì Tatiana lại nhớ ra là để quên máy laptop ở khách sạn, xe lại chạy lòng vòng một lúc để quay lại KS. Mấy người vào khách sạn để tìm nhưng mất gần tiếng đồng hồ mà không được. Lên xe là lúc hơn 11PM, về đến Campus lúc 12PM. Mệt đến nỗi vào đến phòng chỉ kịp thay đồ ngủ rồi lên giường ngủ lịm như chết. Chưa bao giờ mỏi nhừ người như thế, có lẽ là do phải đi, đứng trên giày cao gót suốt 4 tiếng đồng hồ, lại thêm thời gian chờ đợi trên xe bus nên chưa bao h thấy mệt như vậy.
Ảnh có tại đây: http://www.facebook.com/album.php?aid=34990&id=100000091215170&l=61384c76cd

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét