Trang

Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Ngày thứ 13 tại India

Ngày 11-09-2010
Cả ngày đi chơi trong New Delhi bằng xe oto của trường. Đi qua song Yunama thấy nước song tràn hết cả hai bên bờ, ngập trắng khu slum ngoài bãi. Khác với VN, bãi song ở đây mặc dù rất rộng lớn thì cũng chỉ để cây mọc, không trồng cấy ngô, khoai như ở VN. Dân sống trong khu ổ chuột cạnh các khu đất trống, bãi hoang rất nhiều nhưng tuyệt nhiên không thấy dấu hiệu trồng ngô, khoai sắn nào hết, chỉ để cỏ mọc hoang và trâu bò ăn cỏ. Chả biết dân sống trong các khu ổ chuột đó sống bằng công việc gì nữa.
Đầu tiên là vào Gandhi Mashara, một khu tưởng niệm The Father of nation, cực kỳ rộng và thanh bình. Cây cối trong khu tưởng niệm được chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, cỏ rất mượt. Đài tưởng niệm ở giữa khu vườn rộng, không biết đó có phải là nơi chon cất Mahata không? Có một số người dân ngồi ở dưới chân mộ rì rầm cầu nguyện và trải hoa cúc trắng lên mặt ngôi mộ. khách tham quan có thể chọn cách vào trực tiếp và đi sát quanh ngôi mộ để ngắm hoặc đi trên đường vòng quanh được tạo cao hơn hẳn. Khu tưởng niệm còn có 1 hồ nước và rất nhiều cây cỏ khác. Bọn sóc thoải mái vui đùa trong vườn, thậm chí còn dạn dĩ chả them chạy khi người đến gần. Còn bọn chó hoang thì nằm lười biếng ngay lối đi đông người, cũng chả them mở mắt, mặc kệ nhiều người đi lại xung quanh.
Dọc đường đi hôm nay phát hiện ra New Delhi có rất nhiều hoàng lan và ngọc lan, y chang Hà Nội, nhưng ko biết có hoa hay ko? Cây cỏ ở đây giống hệt như ở Hà Nội, làm mình chả cảm thấy xa lạ gì mấy mặc dù lần đầu đến đây.
Rời khu tưởng niệm Mahata, cả đoàn đến khu chợ Mini market, một khu chợ cực kỳ phong phú đồ hand made, đồ lưu niệm, đồ trang sức của chị em. Lạc vào mê cung này thì không muốn ra nữa. Tiêu 400 rs vào cuốn sách Yoga, 200 rs vào chiếc xắc nhỏ rất đẹp – có thể chả dùng mà sẽ làm quà tặng ai đó. Mua 1 cái áo sơ mi dài tay bằng cotton khá đẹp, cỡ nhỏ nhất rồi, nhưng về nhà thử thì thấy vẫn rộng mênh mông. Tìm đồ ở đây khá khó khăn vì phụ nữ ở đây toàn to bự. Mua thêm món đồ cho yoga nhưng vẫn chưa tìm thấy thảm tập. Có lẽ ngày mai sẽ lại đi Shipra mall để kiếm cái thảm tập vậy. Lúc về xe thì gặp cậu bé tí teo bán vòng cổ cứ nài nỉ mãi nên mua cho cậu 3 cái dây loại hạt nhỏ. Hết 20 rs – quá rẻ so với ở HN. Đang tính không biết có nên buôn đồ trang sức này về HN không đây.
Chờ 2 madam Nam Phi mất gần tiếng đồng hồ ở cái ngõ nóng nực đó, gọi điện thì không nghe, thật không hiểu nổi mọi người – chả có giờ giấc gì hết, bắt cả đoàn phải đợi bao nhiêu lâu. Lúc lên xe, Fatima (CR) nói là từ sau chỉ chờ tối đa 10 phút, nếu ai chậm thì sẽ tự túc phương tiện đi về.
Sauk hi rời khu chợ thì cả đoàn được đưa về Temple… ngay cạnh làng Common Wealth Village – khu làng dành cho các VĐV tham gia Common Wealth. Tất cả khách tham quan đều phải qua 2 lần kiểm tra an ninh, những đối tượng khả nghi có khi phải qua 3 lần security check. Không được phép mang bất cứ thứ gì vào trừ money. Một khu tuyệt đẹp bằng đá, chưa chỗ nào thấy lộng lẫy hơn. Cũng như tất cả các temple khác tại đây, khách phải gửi giày dép ở ngoài và đi chân đất vào trong. Trời nắng nên mình mượn cái khăn của Khan 2 và quấn lên đầu giống như người Hồi Giáo vậy. Big Khan nói mày trông giống 1 phụ nữ Afganistan. Mọi người nhìn mình quấn khăn kín mít thì cười ầm ĩ.
Về đến nhà là gần 6PM, vừa đi vừa ngủ gật.
Mang máy tính xuống phòng Lab nhưng mạng không hoạt động, chả biết làm gì nếu ko vào mạng được. Không thể gọi điện về nhà vì máy hết tiền. Chán.
Bữa tối lúc 8.30PM lại các món như cũ, nhưng thịt gà hôm nay xào toàn nước lõng bõng, vàng khè. Lấy vài lát dưa chuột, một thìa cơm – that’s all. Ai cũng trố mắt bảo mày ăn thế thôi à?! Chị Goodness nói mày nhìn con bé Myamar nó ăn cả núi Everest kia kìa! Nhìn vào đĩa của Goodness mình bảo đĩa của mày chỉ là núi Kilimanjaro thôi! Lại cười ầm ĩ.
Micheal Butao (Malawi) nói you’re my Vietnam sister. Little Mashayo nói I like you very much. I wish you were my sister. Ok, guys, I’m your sister. Madam Lusiwe nói babe, I like your style. Cả Goodness và Lusiwe đều gọi mình là babe, vì so với 2 chị thì mình chỉ bằng 1/3. 2 chị còn nói nếu mày mà ở Châu Phi thì mày sẽ ế chồng, no men like a slim girl like you.
Giờ thì mình đã hiểu là tại sao Big Khan luôn luôn thích nghe bài I’m alive của Celin Dion đến vậy. Bác ấy nói ở Afganistan rất nguy hiểm, mày đi làm nhưng không sure là mày sẽ sống để trở về nhà vào buổi tối. Có hơn 40.000 lính Mỹ, UK, Pháp, Nhật, Đức… ở đó. Bạn của Big Khan đang ở Mỹ, làm giáo viên dạy tiếng Afganistan cho lính Mỹ then they go to Afganistan and kill people here! Thật đau khổ nhưng vì cuộc sống, ai cũng cần tiền mà!– he said that. Big Khan 37 tuổi mà tóc và râu bạc gần hết, trông già như gần 60 tuổi. Khan 2 mới có 27 tuổi mà trông như gần 40 tuổi, tuy nét rất đẹp nhưng luôn có nét khắc khổ phảng phất trên khuôn mặt. Little Khan mới 22 nhưng trông già dặn hơn nhiều, cười rất tươi và rất thích bạn Nayomi (Sri Lanka) – cô gái có nụ cười tỏa nắng.
Madam Fatima (Yemen) mỗi lần đi shopping là túi to túi nhỏ, lần nào cũng phải có 1 cậu nào đó xách hộ hàng chục túi về phòng. Fatima và Tatiana (CR) nói rằng có lẽ madam Fatima sẽ cần nguyên cả cái máy bay để chở đồ về Yemen mất!
Kripa ở cùng phòng mình cũng vậy, mỗi lần mua sắm hàng trăm đô, mà hầu như chả mấy ngày ở nhà. Mình vẫn không hiểu là tại sao cô lại lắm tiền vậy, có lẽ cô là con gái nhà tài phiệt nào đó ở Nepal!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét