Trang

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

Ngày thứ 15 tại India

Ngày 13-9-2010
Buổi sáng hôm nay học môn của cô giáo Madhu, một buổi học thú vị với rất nhiều thú vị và ví dụ hay. Bài giảng của cô Madhu bao giờ cũng rất sống động và lôi cuốn. Compentence Mapping là một môn khá mới mẻ so với các lý thuyết ở VN. Tất cả khá rõ rang với mỗi vị trí cần tuyển dụng trong 1 tổ chức, từ quá trình lập kế hoạch tuyển dụng đến tất cả các bước để có thể tuyển được right person for right position. Đấy là một việc không hề dễ chút nào, vì nếu tuyển một người không đáp ứng được các yêu cầu của công việc thì có thể gây loss cho công ty, nhưng nếu tuyển người thừa các tiêu chuẩn thì rất có thể họ sẽ chỉ làm một vài tháng rồi sẽ rời bỏ vì thấy công việc dưới tầm khả năng của họ.
Sau bữa trưa, cả nhóm tập trung dưới bãi cỏ cạnh campus để tập cho buổi biểu diễn. Bài biểu diễn rất đơn giản, chỉ có mấy câu hát nhưng phải chia thành 4 bè hát nối nhau, vừa hát vừa nhún nhảy cho đều. Sosuku làm leader, rất chuyên nghiệp. Nhóm hát chính là chị Goodness và Lusiwe (NP). Còn lại chỉ là hát phụ họa và nhảy theo cho đều. Tất cả đều tham gia trừ Akhin, Kripa đứng nhìn từ xa. Madam Fatima và em Mauritius thì ngủ trên phòng. Fatima (CR) thì bị tào tháo đuổi, cũng nằm bệt trong phòng luôn. Sau đó, thầy Raj đến xem và cổ vũ, thầy nhún nhảy theo trông rất buồn cười. Uống trà chiều xong thì lên xe. Lúc mọi người lên xe gần hết, Akhin nói mình ko được đi, nhưng madam Lusiwe trừng mắt lên bế phắt mình lên xe và bảo tao cần nó hát cùng! Thế là xong.
Hôm nay không đi xe bus của trường mà đi 2 xe loại 7 chỗ nên chỉ chở được 12 người. Số còn lại phải ở nhà. Đi gần 1 tiếng thì vào đến Bộ Ngoại giao Ấn Độ, qua cửa bé tẹo có một loạt cảnh sát đứng gác và phải qua máy scan trước khi bước phòng sảnh chờ. Ngồi chờ ở sảnh một lúc thấy xung quanh rất nhiều cảnh sát súng ngắn súng dài đi lại loanh quanh. Chả hiểu sao mà phải dùng lắm cảnh sát ở văn phòng bộ Ngoại giao đến vậy.
Chờ một lúc thì 1 madam ra dẫn vào phòng meeting nhỏ ngay cạnh sảnh chờ, madam đưa vào cho nhóm 2 cái chìa khóa nhà vệ sinh ở ngay bên cạnh, nói là ai có nhu cầu đi vệ sinh thì dùng chìa khóa này mở cửa, dùng xong lại khóa vào! Hic, lại một điều khó hiểu nữa: làm gì mà trong văn phòng bộ Ngoại giao phải khóa hết cả cửa nhà vệ sinh lại, khách có muốn đi vệ sinh 1 cái thì lại phải mượn chìa khóa rồi mới đi được! Hic hic… đúng là kỳ cục.
Vào phòng meeting một lúc thì có một nhóm học viên từ viện khác đến, rồi lại một nhóm khác, cứ thế có khoảng 7 nhóm với số lượng nhiều ít khác nhau. Các bạn châu Phi bắt chuyện tíu tít, nhưng không có ai từ Việt Nam cả. Trong thời gian ngồi chờ mình đã massage tay cho 2 cô gái rất xinh đẹp từ Sri Lanka. Chụp rất nhiều ảnh với các cô gái đến từ Châu Phi, trong đó có 1 bé bự gọi là Jumbo – bự hơn Madam Lusiwe rất nhiều, trang điểm đẹp, đeo bông tai đẹp, búi tóc đẹp, mặc áo vàng rực. Cô tỏ ra e thẹn khi Big Khan mời ra nhảy điệu Woaka woaka. Sau khi các nhóm đến đủ thì Mr Guptar nói nhóm mình sẽ biểu diễn đầu tiên. Biểu diễn xong thì Mr. Guptar giục cả nhóm phải nhanh chóng đi về. thương lượng mãi cuối cùng Mr. cho phép cả nhóm xem hết phần biểu diễn của nhóm thứ 2 là nhóm của cô Jumbo. Nhóm cô hát We are the world và một bài hát tiếng Hindi. Ra ngoài cửa đợi xe oto đến đón thì cả nhóm lại nhún nhảy tiếp, dường như biểu diễn 1 bài trong khán phòng chưa đủ tiêu hao năng lượng. Xe đến, lên xe, nhưng chỉ đi được 5 mét thì bị kẹt, không đi được nữa. Thế là mở nhạc thật to, mở hết cửa và cốp xe rồi tất cả lại nhảy ra ngoài vừa hát vừa nhảy nhót ngay trong khu để xe của Bộ Ngoại giao. Mình ngồi trong xe cổ vũ và hò hét theo. Việc tự dưng có 1 nhóm tụ tập nhảy nhót kéo sự chú ý của bao nhiêu người (chắc chủ yếu là các anh lái xe) quanh đó đứng xem nhiệt tình. Mr. Guptar cũng nổi hứng nhảy nhót theo, hóa ra Mr. ấy nhảy rất đẹp. Phải chừng 15p sau thì mới thông xe và tất cả lại leo lên xe đi về. Vừa đi vừa bật nhạc, các bạn lại nhún nhảy tiếp, tưởng chừng cái xe 7 chỗ cũng nghiêng ngả theo.
Đi được một lúc thì phải dừng lại chờ Kripa đi mua sắm đâu đó gần đấy. Cũng hơi ngạc nhiên khi mà Mr. Guptar có vẻ rất nể cô gái này, có vẻ con cái dân ngoại giao cỡ bự nào đó nên họ phải khúm núm đến vậy. Việc tự dưng phải ngồi ngoài đường chờ 1 người chả bao giờ tham gia các hoạt động tập thể làm các bạn cáu. Madam Lusiwe và Chiphongso (Zimbabwe) cáu, nói ầm ĩ với Mr Guptar là tại sao lại phải chờ, cô ấy ko biểu diễn, cô ấy không tham gia hoạt động chung gì hết, việc mua sắm là của cô ấy thì cô ấy phải tự lo chứ tại sao lại bắt chúng tôi chờ. Mr. Guptar nói là chỉ cần chờ vài phút thôi, các bạn bình tĩnh. Chờ tầm 5 phút thì thấy Kripa ở trong 1 xe oto khác đi đến. Lúc đó cả nhóm mới lại lên xe đi tiếp.
Lần đầu tiên đi vào Delhi vào ngày đi làm và giờ hành chính, lúc về lại đúng giờ tan tầm nên bị kẹt xe suốt dọc đường, mất hơn 2 tiếng mới về đến campus.
Về đến phòng vội vàng vác máy tính xuống phòng Lab nhưng chả có ai, cắm dây mạng vào máy chả có tín hiệu gì. Vậy là không thể gọi skype về cho Ỉn và Ộp. Cái đất nước quái quỷ này có thể hoạt động với cái mạng internet tốc độ 10Mbps và đứt liên tục thì kể cũng lạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét