Trang

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

Ahmedabad 07-10-2010

Rời Jaipur đi Ahmedabad lúc 11PM, 06-10. Đợi ở nhà ga hơn 1 tiếng tàu mới khởi hành. Nhà ga nào cũng rộng lớn và có rất nhiều mái che, cầu vượt, vòi nước uống miễn phí cho hành khách. Chỉ có 1 cái thiếu đó là nhà vệ sinh. Mặc dù vậy, ga Jaipur có riêng 1 nhà nghỉ miễn phí dành riêng cho phụ nữ. Phụ nữ có thể vào đó nghỉ ngơi, ngủ, xem ti vi thư giãn trong lúc đợi tàu. Nhưng WC trong đó thì cũng cùng 1 standard như các WC khác ở đây, vừa hôi hám vừa bẩn thỉu.
Chuyến đi Ahmedabad trên tàu nằm máy lạnh. Nguyên việc tìm chỗ đã mất khá nhiều thời gian cho mọi người. Mấy bạn cứ phải kéo vali đi đi lại lại mấy lần mới tìm được giường của mình. Giường nằm khá hẹp nhưng khá dài chứ ko ngắn ngủn như giường nằm trên tàu S1. Khoang nằm có 1 dãy giường ngang và 1 dãy giường dọc, ở giữa có lối đi hẹp. Mỗi hành khách được phát 1 gối, 1 chăn khá rộng. 6AM được phục vụ trà sữa, 8AM được phục vụ bữa sáng với khá nhiều option. Một option dành cho khách quốc tế gồm 2 lát bánh mì sandwich, 1 trứng tráng có thêm vài hạt đậu hòa lan, 1 gói cheese, 1 gói Jam. Option dành cho khách nội địa thì thấy ko phải trứng tráng mà là 1 lát gì đó như thịt băm rán. Tât cả đều nóng sốt và khá ngon miệng. Sau đó còn được phát mỗi người 1 tờ The Times of India. Phục vụ đi lại dọn đồ ăn và rác rất nhanh nhẹn.
Đến Ahmedabad lúc 10.30AM, về khách sạn nhận phòng lúc 11.30AM. Madam Fatima có vẻ nóng nảy và chỉ muốn được ở riêng một mình, trong khi Kripa đã dành suất ở riêng. Lúc mình xách đồ vào phòng, chị ấy liền chạy ra nói với Dr. Singh là tại sao thầy ko cho tôi ở một mình? Dr. Singh lại phải giải thích một hồi rồi chị mới lại về phòng. Sau đó chị có vẻ rất giận dữ và buồn vì phải share phòng với mình! Chả hiểu thế nào. Dù share phòng với chị cũng khá stress, chị hay nói và nói chuyện liên tục. Lúc mình muốn ngủ chị vẫn nói chuyện hoặc gọi điện về cho gđ với giọng cực kỳ nặng nề, tiếng Arap nghe như cãi nhau. Lần đầu nghe chị gọi điện về nhà mình tưởng là chị giận dữ gì đó và cãi nhau với chồng nhưng khi hỏi là có gì không ổn hả? thì chị bảo mọi chuyện bình thường, tao nói chuyện bình thường đấy chứ. Oh my God!
Khách sạn có nhiều mạng wifi nhưng không thể connect được vì lý do an ninh. Tưởng có thể trả tiền mua thẻ wifi để vào mạng trong khách sạn nhưng hỏi receptionist thì được trả lời là không thể. Tối nay lại phải ra phố tìm internet shop để vào mạng check mail một chút vậy.
Tròn 1 tuần bị cách biệt với thế giới bên ngoài do không biết tin tức gì qua internet. Hôm qua nghe nói về vụ nổ kho pháo hoa ở Hà Nội mà phát hoảng. Không biết có thiệt hại gì nặng nề không và chắc là báo chí cũng sẽ bị chỉ đạo để close up tất cả thông tin phục vụ đại lễ 1000 năm tắc đường! Cũng may mà mình không ở nhà vào dịp này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét