Trang

Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

Sarojini Market - 20/10/2010


Chiều ngày 20/10 cả lớp đi vào Sarojini market. Murli đi cùng và chỉ cho mọi người 1 tiếng đi chợ! Đúng là crazy – Sarojini mà đi 1 tiếng thì đi làm gì?! Hẹn với Phúc từ IAMR, mình đến một lúc thì thấy Phúc gọi, lúc đó đang thử giày ở hiệu Kin’s. Mặc dù đã có đủ nhưng không thể cưỡng lại 2 em giày xinh đẹp ở tiệm đó, có lẽ một phần cũng là do cách bán hàng quá chuyên nghiệp và dễ chịu của các anh chàng đẹp trai ở đó nữa! Hic, cháy túi vì hám sắc! :D
Sau đó 2 đứa lượn khắp khu chợ, mua thêm rất nhiều thứ, từ kính, vải, quần áo, vòng vèo, bông tai… Càng đi vào sâu càng thấy phấn khích với vô số các cửa hàng bán đồ rejected export! Giá thì quá rẻ so với VN! OMG, mình có thể ở đây cả ngày mất! Vuthy gọi điện bảo là mày đến chỗ xe bus đi, chuẩn bị come back to niesbud, Oh, no, tao sẽ đi cùng bạn và sẽ về sau! 
Phúc là người khá dễ chịu, rất chăm chỉ, cần mẫn xách hết túi to túi nhỏ cho mình để mình rảnh tay lựa chọn và thử đồ. Thỉnh thoảng mình hỏi ý kiến xem bargain bao nhiêu là vừa – dù sao cu cậu cũng đã ở Delhi hơn nửa năm rồi còn gì! 
Cuối cùng 2 đứa mệt lừ với bao nhiêu túi xách, tiêu gần hết tiền mới chịu vào 1 tiệm bánh để mua mấy thứ đồ ăn. Công nghệ làm bánh trái của Ấn độ rất phát triển, họ cũng có thói quen ăn bánh  ngọt hàng ngày chứ không chỉ ăn vào dip sinh nhật như ở HN (chả thế mà toàn người phát phì!). Một số tiệm bánh ngọt còn có dịch vụ in hình lên bánh – tức là cái mặt bánh sẽ trông như ảnh chụp… nhưng ăn được! Cái này nghe giới thiệu là phải đặt trước 2 ngày! 
Ăn xong thì bắt rickshaw để ra bến Metro cạnh chợ INA. Phúc mua vé về Noida bằng thẻ trả trước. Chờ 1 lúc thì metro đến. Đi từ INA về bến trung tâm ở Connaught Place rồi lại xuống, vòng lên tầng 2 để đi blue line về Noida. Lúc đó là gần 8.30PM, nhìn nhà ga chỉ toàn thấy nam giới, chỉ có lác đác vài phụ nữ. Phúc bảo để anh đưa em về tận nơi rồi anh quay lại sau. OK, thanks guy! Kể ra nếu ở HN thì mình chả ngại đi một mình nhưng ở Dehli, sau khi bị “nhiễm độc” bởi Times of India và Delhi Times về các vụ rape hang ngày thì mình sợ luôn! Blue line giờ đó cũng không quá đông, nhưng chỉ có mình và 1 chị nữa là phụ nữ trong khoang đó. Hết ghế ngồi nhưng mình nhìn thấy cái biển For women and the old, mà chỗ đó lại có 3 anh chàng ngồi. Tiến đến mặt anh gần nhất, bảo mày đứng lên cho tao ngồi được ko? Cậu này giương mắt định ko đứng, mình bảo tao thấy cái biển đề dành chỗ cho phụ nữ mà! Mấy ông già già ở ghế bên kia nghe thấy thế liền xổ 1 tràng Hindi với anh chàng, cuối cùng chàng xấu hổ đứng lên nhường chỗ cho mình. He he… chả việc gì mà không đòi quyền lợi! Họ còn dành riêng 1 toa trên metro và cả xe bus cho phụ nữ nữa kìa, để tránh tình trạng phụ nữ bị sexual abuse nhưng có lẽ cũng không hiệu quả lắm.
30 phút đi từ Delhi về đến Noida Center. Sau đó bắt rickshaw về Niesbud. Mình đưa cái name card ở Niesbud ra cho mấy cậu lái rickshaw, mấy cậu đòi 100 rs, mặc cả mãi cuối cùng xuống 80rs vì mình bảo tao đi mãi rồi, chỉ 80 Rs thôi. OK, cuối cùng cũng có 1 bác chịu giá đó. Nhưng xui xẻo là bác chả biết đường, bác đi lòng vòng mãi mới về đến Niesbud lúc gần 10PM. Sau đó Phúc quay lại bến để bắt Metro về IAMR. Mãi hơn 12PM mới thấy cậu nhắn tin lại là đã về đến nơi. Hôm sau thấy treo status là suýt nữa được ngủ ngoài vỉa hè! Hic, cảm ơn bạn hiền đã đưa mình về tận nơi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét