Trang

Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

Lỡ máy bay tại Delhi


Chia tay với Bhagya, mình sửa soạn túi đồ cuối cùng để sẵn sang ra sân bay. 9AM, trên đường ra sân bay, mình nổi hứng muốn ăn India food lần nữa. Funny Hana!
Nhà hàng khá đông vì hôm nay là ngày cuối tuần, lại sắp đến ngày lễ Diwali nên các gia đình đi mua sắm rất nhiều, sau đó ghé vào nhà hàng dùng bữa tối trước khi về nhà. Đợi một lúc mới được phục vụ mặc dù đã gọi set đơn giản nhất. OK, vẫn còn nhiều thời gian mà.

Rời khỏi nhà hàng Bikanervala là hơn 10PM, xe chạy thẳng ra sân bay. Có lẽ đến sân bay lúc 11PM, chào tạm biệt mọi người rồi đẩy hành lý vào quầy của Jet Airway. Lúc này khách cũng không quá đông, chỉ phải chờ 2 người là đến lượt mình. Nhưng do hành lý quá cân nên anh chàng làm thủ tục check in phải gọi điện đi đâu đó một lúc mới có người tính phí quá cân và trả boarding card. Hành lý của mình over 16kg, chàng bảo tao tính có 14kg thôi, và mình phải trả gần 6000 rupee cho cái 14kg đó, rất may là trả bằng Visa card qua cái máy cà thẻ wireless nên khá tiện lợi!
Vào bên trong làm thủ tục hải quan thì thực sự oải khi bàn hải quan nào cũng có mấy hang dài khách đứng đợi. Mình kiên nhẫn đứng chờ nhưng khá sốt ruột khi giờ bay là 1AM. Lúc gần 12.30 mình chìa boarding card và nói với chị Hải quan đứng phân loại khách là chuyến bay của tao sắp cất cánh, cho tao làm thủ tục trước. Madam này ngó cái boarding card của mình và bảo mày vẫn còn đủ thời gian. Ôi chúa ơi! Lại kiên nhẫn đợi, nhích từng chút một vì thủ tục hải quan ở đây cực kỳ kỹ càng, soi, chụp ảnh, sờ nắn… Hết thủ tục hải quan thì đến thủ tục check hành lý xách tay, cũng lại tốn time không kém. Lúc xong thì mình vội vàng tìm xe đẩy chất cái valy và túi xách lên để vào gate 7. Đi từ cửa check hành lý đến gate 7 lên máy bay cũng là 1 chặng đường dài (sân bay rộng mênh mông chứ đâu có bé tí hin như TSN hay NB?!), nhìn đồng hồ trên điện thoại thấy chỉ còn ít phút nên vừa đi vừa chạy. Đến gate 7 thì gần như bị hụt hơi vì mệt. Thấy ghế chờ trống không, cửa lên có 2 chàng nhân viên đẹp trai của Jet Airway đứng đợi. Mình chìa boarding card bảo cho tao lên máy bay. Chàng đẹp trai (hic, đúng là chàng đẹp trai thật!) nhả cho mình 1 câu nhẹ như tơ: You’ve missed the flight, ma’am! You’re too late! What?! Cái khỉ gì thế này? Mình chìa đthoại bảo là còn 10 phút nữa cơ mà, giờ mới có 1 h kém 5! Chàng lại cười tươi như hoa bảo là máy bay đóng cửa 25 phút trước khi khởi hành! Crazy thật! Mình bảo nhưng mà tao phải về, tao còn connecting fly nữa cơ, mày để tao bị lỡ chuyến này thì chuyến sau của tao sẽ ntn! Chàng vẫn lạnh lùng không cho mình lên. OMG, so funny!
Lúc đó thì có 1 chị đeo thẻ VIP cũng chạy đến, nhưng cũng bị 2 chàng đẹp trai không cho lên! Thế là không chỉ có 1 mình  mình bị lỡ! OK, Ma’am, we face the same situation, huh? Chị sau đó còn đôi co một hồi với 2 anh chàng kia, nhưng cũng chả giải quyết được gì. Máy bay đóng cửa rồi! 2 chàng cầm đt gọi đi đâu đó, mình hỏi là thế hành lý của tao thì thế nào? 2 chàng bảo là chúng tao sẽ lấy xuống cho mày. Really? Mày lấy hành lý lại được mà mày không cho chúng tao lên được à? Đáp lại cũng chỉ có No, sorry Ma’am! 
Sảnh chờ tại Delhi Airport
ĐT hết sạch tiền nên phải gọi điện nhờ về nhà để báo là đã bị lỡ máy bay để mọi người khỏi phải đợi.
2 chị em ngồi chờ ở ghế, nhân thể làm quen luôn – đúng là cùng hoàn cảnh nên dễ kết bạn. Chị bảo tao phải đi dự hội nghị ở Tokyo, tao không thể bị lỡ được. Hóa ra chị là Big Lady – nghị sĩ thuộc bang Gujarat, có chân trong 555 ghế ở Quốc hội Ấn. Chị đeo thẻ VIP mà bọn hải quan cũng không cho chị check in trước. Chị kể, tao cũng bảo bọn hải quan là cho tao làm thủ tục trước nhưng bọn nó cứ bắt tao đợi. Thế nên tao mới bị chậm giờ như thế!
Ngồi chờ một lúc lâu thì có 1 anh nhân viên của nhà gar a nói là chịu trách nhiệm hướng dẫn 2 chị em làm thủ tục cho chuyến bay tới. Lúc đó gặp Susiku đi vào, kể cho Susiku nghe về việc tao sẽ phải đón chuyến bay khác mới về Home country được. Susiku ngạc nhiên không kém. Thế là Susiku sẽ bay chuyến 3h để về Zambia, còn mình, lẽ ra bay trước Susiku thì sẽ là người cuối cùng rời India – đúng như lời mình nói lúc chia tay các bạn!
Sau đó là khoảng thời gian chờ đợi khủng khiếp, vừa mệt vừa khát nước nhưng không dám đi vào phía trong mua, vì sợ mình mà bỏ đi, lúc chàng NV kia quay lại thì ko biết tìm mình ở đâu. Trong khi chàng bắt chị Rina đi cùng, còn mình thì đứng một mình ở phía trong cửa làm thủ tục hải quan. Mãi 3AM thì 2 người quay lại, chàng lại dắt 2 chị em đến 1 sảnh khác, lại bắt ngồi chờ tiếp. OK, thì chờ. Một lúc lâu sau chàng quay lại, nói chẳng ra đầu ra đũa. Rina nói gay gắt với chàng 1 hồi bằng tiếng Hindi. Mình hỏi thế khi nào bọn tao sẽ bay về Thái lan đây? Chàng trả lời là mày phải mua vé với giá 38.800 Rs thì kịp chuyến gần nhất! Mình bảo mày có điên không? Tao không có tiền, và tao không có phải mua double ticket như thế. Tao có boarding card, tại bọn mày ko cho tao lên máy bay chứ có phải lỗi của tao đâu! Cả Rina cũng mắng cậu ta là stupid guy! Mà đúng là chàng lung túng và long ngóng trong cái việc xử lý này thật, cứ cầm hộ chiếu của người ta đi miết đâu rõ lâu rồi lúc xuất hiện thì chả có tí thông tin nào hiệu quả.
Mãi đến tầm 5AM thì 2 chị em mới được đóng dấu trả lại cho ra ngoài khu vực hải quan. Mệt và khát khô cổ họng. Ra quầy của Jet Airway thì thấy một đống hành lý vứt lăn lóc, thằng chả bảo 2 chị em tự tìm hành lý của mình trong đó, mình bới mấy cái valy khác ra mới thấy đồ của mình. OK, thằng chả lại bảo 2 chị em đứng đợi. Đi đâu một lúc mới quay lại, mình hỏi thế còn vé máy bay chuyến tiếp theo của bọn tao ntn? Cu cậu cũng ấm ớ một hồi, lại bốc đt ra gọi đâu đó mới trả lời là mày tự làm việc với Jet Airway ở phía đằng kia. Chị Rina đi cùng thằng chả sang hướng khác, mình đã nghĩ rằng chị là VIP, có lẽ họ sẽ sắp xếp cho chị 1 chuyến bay gần nhất để kịp bắt máy bay từ Bangkok đi Tokyo. Tạm biệt Rina. Tạm biệt Hana. Hope to see you again! (Lần này wish lại come true mới lạ chứ!)
Đến counter của Jet Airway, lúc đó có 3 người trực, mình chìa cái boarding card dở hơi ra bảo là tao bị lỡ chuyến bay, mày xem xử lý tiếp giúp tao. Lại 1 anh chàng ra tiếp, nhưng rồi chàng lại forward lại cho 1 em khá phúc hậu phía trong. Lại chờ ẻm xử lý nốt các việc đang dở mất tầm 15 phút thì ẻm mới quay ra phía mình hỏi mấy câu, sau đó nàng bảo là Madam sẽ bay vào chuyến 1AM đêm nay. Vậy là lỡ đúng 1 ngày 1 đêm! Ẻm thu cái boarding card cũ và in cho mình 1 cái vé mới. OK, thế còn cái tiền trả cho exceed luggage của tao thì thế nào? ẻm bảo vẫn có giá trị cho chuyến bay đêm nay, madam cứ giữ lấy. Xem lại giờ thì đã gần 6AM. Vậy là mất tới 5 tiếng đồng hồ mới biết “số phận” của cuộc hồi hương ntn.
Ra quầy đổi tiền  đổi 1 ít rupee để mua đồ ăn thì chỉ có giá 42rs/USD! Đúng là kiểu chặt chém ở sân bay!
Bánh trái và nước uống tại các quầy hàng trong sân bay cũng đắt hơn khoảng 2 lần so với ở ngoài.
1 ngày mệt rã rời, ngồi trên ghế chờ cùng với 1 loạt các bạn Tây ngủ gật mà mắt cứ muốn kéo sụp xuống. Nhưng nếu mình ngủ quên thì có khi cả cái xe đồ của mình cũng sẽ bốc hơi lúc nào không biết.

1 nhận xét:

  1. Đã từng đi qua cái sân bay này, nên rất hiểu câu chuyện của Hạnh.

    Trả lờiXóa