Trang

Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Ngày thứ 28 tại India

Ngày 26-9-2010
Suốt ngày hôm qua đi đến Humayun’s Tomb và Qutb Minar – 2 địa điểm nổi tiếng ở Delhi. Có một đặc điểm chung là các điểm di tích, thắng cảnh ở đây rất “hoành tráng” và cầu kỳ, tinh xảo chứ không nhỏ xíu, à uôm như các di tích ở VN. Điều đó chứng tỏ là làm lượng chất xám để tạo ra các công trình đó, dù là từ rất xa xưa hay mới xây dựng đều rất cao (Chỉ có 1 cái thấp lè tè so với tiêu chuẩn chung của thế giới – là tiêu chuẩn vệ sinh quá thấp!).
Sáng nay có 3 nhà sách mang một số sách đến trưng bày tại sảnh uống trà để cho lớp mình tiện mua. Quả là sự sáng tạo độc đáo của thầy Singh! Thế là chả phải đi đâu tìm, các nhà sách mang sẵn đến tận nơi cho chọn, viết hóa đơn luôn cho. Mai chỉ việc mang hóa đơn cho phòng kế toán làm thủ tục thanh toán. Mua 2 quyển hết gần 1000 rs, vừa đủ tiêu chuẩn. Tối gặp Ruhullah, cậu ấy bảo tao ra ngoài mua rẻ bằng ½ so với giá họ mang đến đây! Thôi, lại dính trò coruption rồi! Nhưng biết làm thế nào được? Nếu ko mua ở đây, mang hóa đơn nơi khác về có khi bị khó dễ lúc thanh toán!
Ngồi ở phòng Internet đến 12h thì về rủ Mashayo và Francis vào Delhi chơi nhưng chỉ có Francis muốn đi. Thế là 2 chị em đi. Ra đường vẫy xe tuckshaw nhưng lại có 1 xe oto dừng lại cho đi nhờ đến gần bến Metro – thật tử tế. Hóa ra đó là 1 anh làm cho hãng Idea – một hãng khá nổi tiếng ở India. Anh vừa đi vừa nói chuyện và hướng dẫn đường đến bến metro. Thật cảm động! Hôm qua ở Qutb Minar cũng vậy, nhờ 1 thanh niên chụp hộ ảnh, lúc cảm ơn, cậu nói là: you come to my country and it’s my responsibility! Rất nice và hiểu cách tiếp thị hình ảnh đất nước! Francis nói là tao sẽ còn trở lại India some day in future! Oh, me too.
Sau khi anh Idea thả xuống ở chỗ main road thì bắt tuckshaw ra metro, đi mất một lúc. Hóa ra ở ngay dưới chân Metro có 1 khu chợ cực kỳ thú vị. Lượn một vòng thấy hàng hóa rất hấp dẫn và giá rất dễ chịu chứ không như ở trong các mall lớn. Trong nửa tiếng lượn qua 2 tiệm giày có treo biển giảm giá. Tiệm thứ nhất thấy dãy giày cao gót treo biển giảm giá 50% - that’s good! Dãy này thậm chí chả có khách hàng nào xem, trong khi các dãy dép xỏ ngón thì rất đông khách. Một sir tầm gần 50 tuổi giúp mình thử giày, cực kỳ dễ chịu và sẵn sàng gọi mấy cậu sai vặt tìm hết đôi nọ đến đôi kia cho mình thử. Tất thảy khoảng gần 2 chục đôi! Chọn được 2 đôi ưng ý nhưng có 1 đôi chỉ còn màu đỏ mặc dù kiểu dáng rất đẹp. Mình yêu cầu discount thêm thì sẽ lấy cả 2 đôi nhưng sir không đồng ý nên cuối cùng lưỡng lự mãi đành tạm biệt đôi màu đỏ để mua đôi màu nâu. Thanh toán bằng thẻ Visa rất nhanh và chuyên nghiệp.
Ra ngoài đi thêm mấy bước lại gặp tiếp 1 tiệm giày treo biển giảm giá hấp dẫn, hối Francis vào just have a look! Nhưng hoa mắt trước các biển Buy 1 get 1 free nên kết quả của “a look” là 2 đôi giày nữa! Oh my god, đôi nào cũng đẹp – chỉ tội gót to uỵch nên chọn đôi free mãi mới xong sau khi thử khoảng 15 đôi khác nhau. Thái độ bán hàng của người Ấn hơn dân Hà Nội một trời một vực. Mình mà vào 1 hiệu giày nào đó ở HN thử 20 đôi giày chỉ để mua 1 đôi hàng giảm giá với 1 người phục vụ từ đầu đến cuối chắc nó hắt nước đổ đi!
Thỏa mãn với 3 đôi giày long lanh, lướt qua một số tiệm may, tiệm trang sức và hầm bà lằng khác thì cảm thấy đói và đi tìm tiệm Pizza nhưng chỉ thấy Macdonald! Vào thấy mấy hàng dài xếp hàng đợi phục vụ nên đành bỏ - 2 chị em vào bến Metro mua bánh và Coke! Cái cậu bán hàng cứ dùng tay không bốc bánh cho khách, chả có găng, chả có kẹp gì hết – tất cả dùng tay không! Thêm 1 ví dụ về tiêu chuẩn vệ sinh của Ấn Độ.
Vé đi từ Noida vào Delhi là 19 rs (khoảng 8kVND) - quá rẻ, 5 phút/chuyến, ko tắc đường, không bụi! ở ga Metro không được phép quay phim chụp ảnh và tất nhiên là phải qua security check trước khi lên tàu. Chờ một tẹo thì tàu đến, khách rất đông nên chỉ có thể đứng. Suốt dọc đường vào Trung tâm Delhi có rất nhiều ga, tàu có vẻ rất đúng giờ và chạy rất êm. Đoạn ở ngoài thì tàu chạy trên đường ray trên cao, vào đến trung tâm thì chạy dưới mặt đất. Nhà ga trung tâm ở ngay Connaught Place. Khách nườm nượp như chảy hội.
Leo lên mặt đất thì gặp ngay lối vào Palika Pazza – một khu mua sắm nổi tiếng nằm dưới mặt đất – bên trên là 1 khu vườn. Chui vào bên trong thấy thực sự thú vị - rất rất nhiều hàng hóa và rất nhiều khách – cả 2 chủ yếu là nam giới, rất ít phụ nữ! Người bán hàng bám đu khách rất dai. Mỗi cửa hàng có khoảng 3-4 người bán – toàn nam giới, từ già đến trẻ. Giá treo là Fixed price nhưng nói chung bạn có thể mặc cả thoải mái. Ghé vào một cửa hàng bán túi xách vali, hỏi có đổi được money không thì cậu bán hàng lôi vào bên trong và bảo đổi được. Đưa tiền cho cậu, ông già ngồi trong cùng – như là thu ngân- nói chờ 1 phút sẽ có ngay. Trong lúc đó ông giới thiệu một loạt các loại túi, mình chả ưng cái nào – phần vì không quá hấp dẫn, phần vì hết tiền rs, chỉ còn USD, và cửa hàng dưới này lại không chấp nhận thanh toán VISA. Vài phút sau cậu chạy về bảo tỉ giá hôm nay chỉ là 42, mình bảo không, tỉ giá 46 nhưng nếu 45 thì có thể ok. Cậu thanh minh nào là tỉ giá hôm nay rớt, ngân hàng thay đổi… Cậu lại bảo chờ 1 phút, chạy đi đâu đó. Nhân tiện có khách đang xem 1 cái vali màu xanh nhạt khá chắc chắn, mình hỏi (chỉ để giết time chứ ko định mua) – cậu bán hàng nói là 3 ngàn. Vài phút sau thì người khách kia đi, cậu đẩy cái vali lại phía mình và hỏi, mam, how much can you pay? Mình bảo tao ko muốn mua. Cậu bảo mày cứ nói giá đi. Mình phán bừa: 1000. Cậu ok luôn! Choáng! Lúc đó mình nhận ra rằng mình có thể bị hớ nên nói là tao không mua đâu, tao ko có đủ rs. Lúc đó ông già nói là mua, mua đi, tao có thể đổi USD cho mày giá 45! Mình bảo không, tao ko muốn đổi nữa. Cãi nhau om tỏi một hồi mới thoát ra khỏi cửa hàng được! Kinh nghiệm nhớ đời!
Lượn lòng vòng mãi mới hết, thấy rằng hàng hóa rất phong phú, nhưng chủ yếu là quần áo, đồ nữ trang và đồ điện tử. Leo lên, đi một vòng quanh Connaught place – nổi bật là các tòa nhà màu trắng 2 tầng xây hình vòng tròn khá đẹp. Nhưng đối lập với vẻ long lanh đó là vỉa hè và đường phố đang dở dang xây dựng rất lộn xộn và bẩn thỉu y như HN lật vỉa hè vậy.
Lại chui xuống Metro, mua vé trở về Noida. Xếp hàng mất chừng 10 phút mới có thể lên được tàu vì quá đông. Đi từ trung tâm Delhi về trung tâm Noida mất 30 phút!
Buổi tối ăn cơm xong thì một nhóm lên phòng Susiku thăm anh chàng vừa ra viện. Ngồi nói chuyện một hồi thì Goodness nói cần phải cầu nguyện cho Susiku. Thế là Goodness, Lusiwe, Mineali và Francis cùng hát bài cầu nguyện kiểu của thổ dân Châu Phi. Susiku nằm trên giường, 4 người đứng và quỳ xung quanh, hát một hồi thì cùng đưa tay chạm vào người Susiku và đọc những câu thần chú như hát Rap. Mỗi người đọc một kiểu thì phải, nhưng ko ai giống ai và không ai vướng giọng của ai! Màn cầu nguyện kéo dài gần 10 phút. Mai phải hỏi lại xem nó có ý nghĩa gì và tại sao Nam Phi, Tanzania, Congo cùng biết cái màn này.
Sau đó Khin chuẩn bị đồ ăn lấy từ nhà ăn cho Susiku, 3 chị kia về phòng, mình dọn dẹp và lau chùi khắp các bàn trong phòng. Ném ra ngoài cả đống báo cũ. Về phòng lấy cọ và nước toilet đem xuống kỳ cọ bathroom cho susiku.
Sau đó Sake mượn dụng cụ của mình và mang về phòng tự cọ lấy. Trong lúc chờ hóa chất ngấm thì Sake lôi đồ mua cho vợ con ra khoe. Đúng là người chồng chu đáo – mua cho vợ 2 bộ quần áo, 3 đôi dép xỏ ngón; mua cho con một mớ đồ chơi. Hic hic… chồng mình chưa bao h mua gì cho con khi đi công tác cả!
Kết thúc một chủ nhật thật thú vị và đáng nhớ. Lần sau mình có thể tự đi Metro vào trung tâm rồi. Thanks mon ami, Francis!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét