Ngày 8-9-2010
Đêm qua lại mất ngủ từ 3AM, không hiểu tại sao cứ giờ đó thì thức giấc và không thể ngủ lại được nữa. Muỗi nhiều vô kể. Bọn chúng hút bao của mình bao nhiêu máu không biết nữa. Tối qua chỉ ăn đúng có một thìa cơm và một thìa khoai tây chiên, 1 bát súp con con. Mình xuống muộn nên chả còn dưa chuột, chả còn trứng – chỉ còn nước sốt trứng. Có lẽ mình sắp thành người ăn chay cũng nên.
Buổi tập Yoga hôm nay rất thú vị, mình nói với thầy giáo dạy Yoga rằng I want to be an yoga teacher like you after this course. Thầy nói là you have a suitable body to be an yoga teacher và phải spend more time to learn with me. Cuối buổi tập đã thống nhất là sẽ tập riêng cùng thầy 30 phút mỗi ngày, bắt đầu từ 6.30AM, học phí thêm là 50 rs/day. OK, quá rẻ. I’ll save money to learn yoga. Other things I can buy in Hanoi, not in Delhi.
2 chị Nam Phi còn không thể khoanh chân ngồi bình thường như mọi người vì quá béo, hai cái chân không thể gập vào kể cả ngồi xổm! Hic hic, nhưng bù lại các bài tập thở của chị ấy rất tốt. Thầy giáo nói là I don’t know if you learn yoga before or not but you do excellent.
Bữa sáng nay chỉ có món mì xào đẫm dầu và corn flake trộn sữa. Ăn đúng một chén nhỏ corn flake rồi về phòng. Không muốn ngồi lâu dưới dinning room.
Về phòng buồn đến mức chỉ ngồi đọc báo và nghe nhạc một lúc rồi gập lại muốn ngủ nhưng không ngủ được. Muốn đi tắm và giặt quần áo nhưng Kripa chiếm nhà tắm và cái xô duy nhất nên chả làm gì được. Thôi, đành để quần áo bẩn lại sau vậy. Có thể lúc teabreak buổi trưa sẽ tranh thủ về phòng để giặt vậy. Hiếm khi có ngày nắng đẹp như hôm nay, phải tranh thủ giặt giũ cho quần áo thơm tho thôi. Lại nói đến chuyện giặt và phơi ở đây, mắc áo thì chỉ có 3 cái nên không thể mắc hết quần áo, số còn lại phải vắt ngang cái dây phơi, phơi xong thể nào cũng có một vệt gỉ sắt trên quần áo. Hic, kiểu này phải đi mua thêm một ít mắc áo thôi. Biết thế này mình đã mang ở nhà đi, ở nhà có bao nhiêu là mắc áo.
Khi giảng về Global HRD - Cross Cultural Process, thầy Singh nói rằng: Có 3 thời điểm separate trong cuộc đời: 1 là khi đứa trẻ được mẹ sinh ra (separate between babe and mom), 2. Khi con cái lập gia đình. 3. Khi chết. Yes, that’s right! Thầy 75 tuổi rồi nhưng trông chỉ như 58-60 tuổi, nhanh nhẹn, khỏe mạnh và khúc chiết.
Vẫn có nhiều điểm mà mình không thể lý giải được ở cái đất nước kỳ lạ này:
1. Kể cả trời nắng chang chang, ánh sáng tràn ngập thì cũng đóng cửa kéo rèm kín mít khắp các phòng, từ phòng ăn đến phòng học, phòng làm việc. Cửa thì có 2 lớp rồi, 1 lớp kính bên ngoài, 1 lớp chống muỗi bên trong – OK, nhưng tại sao không mở cửa, dồn rèm ra để lấy ánh sáng tự nhiên, tắt bớt đèn hoặc tắt đèn nếu cần để tiết kiệm điện, trong khi điện đóm phập phà phập phù, cứ lúc lại bị off. Cả máy lạnh nữa – trời nóng ơi là nóng ở bên ngoài mà các vị vẫn cứ mặc áo dài tay rồi bật điêu hòa lạnh cóng.
2. Nhà vệ sinh trong trường, kể cả NVS trong khu làm việc của cán bộ cũng chả thấy bao giờ cọ rửa quét dọn, chỉ bỏ vài viên thuốc diệt muỗi vào bồn rửa mặt và thay giấy, chấm hết. NVS trên khu campus thì đã đành là ko được cọ rửa, bẩn cóc cáy suýt nữa làm mình muốn ọe khi vừa đặt chân đến đây (bây h thì sáng bóng long lanh nhờ mỗi ngày mình dành ra nửa tiếng kỳ cọ rồi).
3. Phụ nữ ở đây hầu hết là mặc đồ truyền thống, hoặc quấn saree bằng vải nilon hoặc mặc áo saree cách điệu cùng với quần bó và lúc nào cũng vắt 1 cái khăn cũng loại toàn nilon qua 2 vai (chứ không quấn quanh cổ), có cảm giác lúc nào họ cũng phải cố gắng giữ cho 2 đầu khăn ở sau lưng. Thử mặc saree hôm ở Delhi Haat, cực kỳ nóng bức và khó thở vì toàn vải nilon (để giữ cho vải được suôn, ko bị nhàu và quăn), đã thế lại tốn những 5,5m vải! Bụng thì toàn loại bự tổ chảng mà ai cũng khoe ra. Ôi trời ơi, bây h là monsoon thời tiết mát mẻ thì may ra còn dễ chịu hơn chứ mùa hè nóng đến 45-50 độ mà phụ nữ ở đây vẫn quấn chừng đấy vải nilon quanh người và vắt khăn qua cổ thì sẽ khó chịu chừng nào, sẽ làm giảm sự thoải mái vận động, thoải mái làm việc chừng nào! Việc ăn mặc không thoải mái cũng làm giảm giá trị cuộc sống rất nhiều. Cũng ko rõ mùa đông lạnh giá thì họ sẽ mặc ntn nữa.
4. Phụ nữ ở đây thuộc tầng lớp dưới hay sao đó mà cuộc sống cực kỳ khổ - dễ dàng bị chính cha, anh em trai, chồng bán cho nhà thổ hoặc ép đi làm gái điếm. Báo hàng ngày có rất nhiều tin về các vụ bạo lực với phụ nữ, từ hãm hiếp, đến đánh đập, đến đổ dầu vào đốt… tỉ lệ phụ nữ được đi học cũng thấp hơn rất nhiều. Nhưng ngược lại, rất nhiều phụ nữ nổi bật. Tổng thống Ấn Độ hiện giờ cũng là 1 phụ nữ, trông cực kỳ khắc khổ. Trên báo cũng hay đưa tin về Sonia Gandhi và mấy vị chính khách nữa cũng là nữ. Cô giáo Madhu dạy Psychometric tools cũng rất năng nổ, giỏi giang và giàu có. Đấy lại là 1 ví dụ nữa cho sự khác biệt ở đây.
5. Người phục vụ ở đây hầu hết là nam giới, chả thấy có phụ nữ gì cả, kể cả các nhân viên bán hàng tại các siêu thị, cửa hang; ngoài đường cũng ít phụ nữ, có lẽ phụ nữ toàn stay at home and do housework.
6. Rất nhiều người ăn chay ở Ấn Độ, nhưng mà số người thừa cân chắc cũng thuộc loại nhiều nhất thế giới. Trừ tầng lớp những người phục vụ ra thì toàn thấy người béo tốt, bụng to như trống kể cả đàn ông lẫn đàn bà.
7. Trẻ con ở đây trông toàn như còi xương suy dinh dưỡng hết cả lượt, đứa nào cũng bé như búp bê trong khi mẹ thì to như tượng – Little Lusiwe (NP) nói: that’s not equal!
8. Áo somi cho nam giới ở đây toàn loại lưng lửng chứ không dài như ở VN. Mấy cậu phục vụ toàn mặc loại áo ngắn gần sát cạp quần, hớn hết cả lên phía trước và ngả màu cháo lòng.
Tối nay, Goodness (NP) và Little Mashayo thử tết tóc thành lọn nhỏ cho mình nhưng không giữ được bao lâu thì nó tự duỗi ra. Mình nói rằng tao muốn thay đổi kiểu tóc giống của mày – kiểu tết chặt vào da đầu của người châu Phi. Hic, sau một hồi hì hụi thì Goodness bảo tao không làm được, tóc mày so soft.
Ngồi suốt buổi tối dưới phòng Lab mới gọi về nhà cho Ỉn và Ộp được, Ộp chả nói năng gì mấy, nói mấy câu với mẹ mà toàn phải nhờ bố nhắc. Ỉn thì nói líu lô, kể chuyện học, được 2 điểm 10 môn toán. Hic, mấy cái bài nhận biết hình và phân biệt theo nhóm thì Ỉn đã được làm quen từ lâu lắm rồi, gì mà cậu chả giỏi. Ỉn bảo mẹ về ngay nhé, con là lái máy bay của Vietnam Airline đây, con sẽ chở mẹ về. Hic… nhớ Ỉn và Ộp quá trời, Ộp vẫn thích làm điệu, tết tóc và mặc váy dài quét đất thướt tha như mấy cô thi hoa hậu.
Hôm nay khi học về Psychometric tools, cô Madhu có nói qua về một số tiêu chuẩn của một số job điển hình như receptionist rất thú vị như sau: good looking, dress up, make up, neat, hygiene (ko được phép có mùi khi thở, mùi mồ hôi, mùi hôi nách), keep smiling, soft voice, listening,… đến cái đoạn cô mô tả về mùi hôi nách cả lớp cười rũ rượi. Oh my God! (Mình bắt chước câu này của thầy Rishi Raj rất giống làm cả lớp cũng buồn cười theo).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét