Ngày 14-9-2010
Hôm nay là ngày thứ 15 xa nhà. Cảm giác nhớ nhà nhiều, nhưng cảm giác tự do khá thú vị. Gap months!
Ở Campus có 5 cậu phục vụ còn khá trẻ, hỏi ra thì toàn 18, 20, 21. Cậu 21 tuổi gọi mình là Big Sister vì cậu nói chị nhiều tuổi hơn em nhiều. Cậu này gầy nhom – thực ra thì cũng giống các cậu phục vụ khác, vừa gầy vừa đen. Thế là mình lại có thêm 1 brother nữa ở đây.
Hôm qua Susiku hỏi mình rằng ở đây có cái gì better hơn your country không? Mình trả lời là nothing except all of you, I’m really happy when I live here and make friend with all of you. Đúng là thế, nếu không có những người bạn tuyệt vời ở đây, nếu ko có Madam Lusiwe, ko có Goodness vĩ đại, nếu không có Little Khan giỏi máy tính, nếu ko có Nayomi có nụ cười tỏa nắng, nếu ko có Little Mashayo muốn học tiếng Hindi, nếu ko có Francis khiêu vũ rất giỏi, nếu ko có Sosuku, ko có Joseph than thiện, nếu ko có Big Khan quan tâm, lo lắng từng li từng tí, nếu ko có Tati, Fatima vui vẻ, nếu ko có Madam Fatima crazy… thì có lẽ mình đã muốn về VN ngay hôm đầu tiên rồi.
Đến hôm nay thì đã khá quen với các mùi đặc biệt tại Campus nhưng những mùi đặc biệt ngoài phố thì nhiều khi vẫn buồn nôn. Không biết lúc rời khỏi đây mình có bị ám mùi và mang cái mùi kinh điển của Ấn Độ về nhà hay không nữa!
Hôm qua có 1 câu của Kripa làm mình muốn lộn ruột. Đó là lúc cô ấy lấy cái áo vest ở trong tủ ra cho Joseph xem, mình thấy đẹp liền hỏi mày mới mua hả? Tao ko tìm thấy cái áo nào cỡ nhỏ như của tao cả. Cô ấy chỉ vào vết mốc trên ve áo và nói không phải, tao mang đi từ trước. Lúc đó Joseph có nói thêm vào về việc cái áo bị mốc, mình hiểu nhưng Kripa sổ ra một tràng với Joseph và nói là she doesn’t understand! OK, có nhiều lần mình ko hiểu Kripa nói gì vì cái kiểu nói nuốt âm và chùng giọng ở cuối câu, nhưng ko phải lần này. Hic, con bé này chảnh thật. Chả ai trong lớp thích nó hết, vì nó luôn đứng ngoài các cuộc chơi của mọi người.
Sáng nay học massage đầu, thầy Kumar bảo em muốn học thì trước hết em phải cảm nhận trước. Thế là thầy massage đầu cho mình. Cần có herbal oil để massage hiệu quả hơn. Trước hết là dầu không làm cho bạn bị đau khi massage, thứ 2 là dầu là một loại thảo dược, nó sẽ thấm qua da làm bạn dễ chịu hơn. Lúc massage có nhiều động tác như kéo tóc, vỗ bộp bộp vào đầu. Mình đùa là thầy đang beating em nhưng why I feel so relax like that? Tối nay phải thực hành trên một bạn nào đó mới được. Nhưng mình có cảm giác là tay phải rất khỏe mới tạo được cảm giác đủ mạnh để có thể đạt hiệu quả nhất. Sẽ phải thực hành nhiều trước khi trở nên thành thạo. Thầy Kumar còn nói là em muốn học body massage thì em cũng phải cảm nhận được hết các động tác, sức mạnh cần có để đạt hiệu quả nhất. OK, I’ll try but not today. Còn hơn 5 tuần nữa để học. Buổi tập yoga hôm nay còn học về Meditation – bạn phải ngồi thiền thật thoải mái và tập trung suy nghĩ vào 1 thứ interesting nhất, happy nhất hoặc giữ cho đầu bạn thoughtless. Bài tập này khá khó ở những buổi đầu tiên nếu bạn ngồi ở một nơi ồn ào, nhiều người disturb. Ở đây khá isolated rồi, nhưng vẫn có nhiều người của lớp khác gây các tiếng động không mong muốn trong lúc tập nên chắc không phải tất cả mọi người đều có thể tập trung được hết theo đúng yêu cầu.
Buổi chiều tối đi ra chợ khu dân cư nghèo ở ngay gần Campus. Trời nhập nhoạng tối, các sạp hang bắt đầu bật đèn chạy bằng gas thì phải. Các xe bán gà công nghiệp đỗ ngày vệ đường. Gà công nghiệp mà toàn loại khoảng hơn 1kg, đứng như gà rù trong lồng. Họ làm gà rất đơn giản, chả vặt long chi hết, chỉ lột da rồi chặt miếng là xong. Chợ bán chủ yếu là rau củ quả và gia vị, ớt cay xanh rất nhiều. Khoai tây chỉ tầm 7K VNĐ/kg – rẻ bằng ½ giá khoai tây ở HN. Rau chủ yếu là các loại quả, củ như ớt, ladyfinger, cà chua, cà pháo, hành, bí đỏ, bí đao (màu gần như trắng chứ ko phải màu xanh như ở VN), không thấy loại rau lá nào. Chợ họp ngay trên khu đất trống nhớp nháp lầy lội đất chứ không có nền bê tong nào hết. Người bán chủ yếu vẫn là nam giới. Có một vài cụ già lọm khọm bán một mẻ ớt. Người bán mỗi khi nhận tiền từ người mua thường đưa lên miệng hôn tờ tiền rồi mới cất vào ví. Đi qua 1 xe bán đồ lặt vặt như đồ chơi trẻ con, mấy cái khuyên tai, vòng cổ, mấy dây dầu gội đầu… thấy có 1 đứa trẻ con khóc ngặt nghẽo đưa tay với cái oto nhưng mẹ nó nhất định ko mua cho. Con bé con tầm 3 tuổi, trong khi mẹ trông còn rất trẻ nhưng cũng đang bế một đứa nhỏ hơn ở trên tay. Mình lấy cái oto cho con bé và đưa 20 rs cho cậu bán hang. Cậu bảo one more – thế là Big Khan lấy thêm cái nữa cho con bé con mà mẹ đang bồng. Con bé cười hớn hở, mẹ nó cũng ngạc nhiên nhưng ko nói gì, chỉ cười, có lẽ vì ko biết tiếng Anh.
Lúc trở ra gặp một bà già lọm khọm bán ngô nướng, đưa cho bà 10 rs và lấy 2 cái ngô, bà đưa thêm cho 1 cái nữa nhưng xua tay không lấy thêm. Ngô nướng ở đây được bôi một lượt muối, ăn mặn mặn. Giá quá rẻ so với Hà Nội và người ta không bắt chẹt khách du lịch. Tự dưng cảm thấy một Ấn Độ thật gần, thật than thương chứ không xa hoa, hào nhoáng như khi vào các Shopping mall.
Lượn trở ra mua thêm 1 kg táo, hết 50 rs = 21K VNĐ, trong khi ở HN bán trong các siêu thị toàn gần trăm K/kg. Mình tin là táo này không có nhiều hóa chất bảo quản như mấy thứ táo của Tàu tại Vn.
Đi về Campus phải qua tòa nhà IBM to vật vã, bóng lộn, gặp rất nhiều người đi làm về. Các cô gái toàn đi dép xỏ ngón và mặc áo truyền thống trong khi các chàng trai mặc sơ mi lịch sự và rất đẹp. Thói quen đi dép xỏ ngón ở đây có lẽ tất cả các công ty nước ngoài đều phải làm quen và chấp nhận vì đó như 1 phần văn hóa bản địa rồi. Đang tưởng tượng là một cô nhân viên xinh đẹp của IBM Việt Nam làm việc trong 1 tòa nhà lộng lẫy mà đi dép xỏ ngón thì trông sẽ lạc lõng và buồn cười thế nào!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét