Rồi cậu lái xe đưa tôi về lại KS, thay đồ, ăn sáng. Tôi mời cậu ngồi cùng nhưng cậu ko được phép, tôi gọi cho cậu 1 tách trà. Ăn sáng xong, 9AM cậu lái xe đưa tôi đi thăm 1 loạt các điểm tham quan ở Pokhara, trời rất nắng, nóng hầm hập. Đây, tôi được dẫn đến những chỗ này:
1. Thác Devil: Mùa hè (mùa mưa) mới có nước, chứ mùa đông thì ko có giọt nào:
2. Vào thăm 2 ngôi đền Hindu nhưng tôi ấn tượng chỗ này, vì có màn kịch tái hiện lại đoạn giao lưu đối đáp của thần khỉ Hanuman và vợ, họ có dàn nhạc sống và mấy người hát sống luôn nha. Ngồi xung quanh là các liền chị to béo cõ gấp đôi gấp rưỡi tôi. Có đoạn cao trào thì cả chục các bà các cô đứng lên nhảy múa cùng.
Tôi ước có thể nhảy múa vui vẻ được như họ (hic, chả biết múa may gì!)
-----------------------------
3. Thăm bảo tàng Pokhara: Tôi đang tưởng tượng xem thổi cái kèn kia ntn! Bảo tàng này nhỏ, im lìm, đơn sơ, nói chung là sơ sài same same mấy bảo tàng tỉnh ở VN
Hơn 12h thì dừng lại ăn trưa, bữa trưa đây:
Tôi ko dặn trước nên người bán hàng làm y như người ta ăn, tức là rất nhiều ớt, cay quá, tôi vừa ăn vừa suýt xoa và uống nước.
Giá thì cũng rẻ thôi, hết đâu đó chừng 500 rupee cho 2 suất cơm (cả cậu lái xe).
Ăn ở ngay cạnh 1 cái trung tâm thương mại nhỏ nên cậu lái xe chỉ tôi vòng ra sau đi ngó nghiêng mấy sạp hàng, tôi mua 1 nắm vòng vèo ở đấy.
1. Thác Devil: Mùa hè (mùa mưa) mới có nước, chứ mùa đông thì ko có giọt nào:
2. Vào thăm 2 ngôi đền Hindu nhưng tôi ấn tượng chỗ này, vì có màn kịch tái hiện lại đoạn giao lưu đối đáp của thần khỉ Hanuman và vợ, họ có dàn nhạc sống và mấy người hát sống luôn nha. Ngồi xung quanh là các liền chị to béo cõ gấp đôi gấp rưỡi tôi. Có đoạn cao trào thì cả chục các bà các cô đứng lên nhảy múa cùng.
Tôi ước có thể nhảy múa vui vẻ được như họ (hic, chả biết múa may gì!)
-----------------------------
3. Thăm bảo tàng Pokhara: Tôi đang tưởng tượng xem thổi cái kèn kia ntn! Bảo tàng này nhỏ, im lìm, đơn sơ, nói chung là sơ sài same same mấy bảo tàng tỉnh ở VN
Hơn 12h thì dừng lại ăn trưa, bữa trưa đây:
Tôi ko dặn trước nên người bán hàng làm y như người ta ăn, tức là rất nhiều ớt, cay quá, tôi vừa ăn vừa suýt xoa và uống nước.
Giá thì cũng rẻ thôi, hết đâu đó chừng 500 rupee cho 2 suất cơm (cả cậu lái xe).
Ăn ở ngay cạnh 1 cái trung tâm thương mại nhỏ nên cậu lái xe chỉ tôi vòng ra sau đi ngó nghiêng mấy sạp hàng, tôi mua 1 nắm vòng vèo ở đấy.
Sau đó chúng tôi lên xe đến Khu Trại tị nạn của người Tibet tại Pokhara - các bà già đang ngồi kéo sợi, các cô gái trẻ hơn thì ngồi dệt thảm làm từ lông bò Yak
Chị này đang dệt thảm:
Bên cạnh là phòng trưng bày và bán sản phẩm
Tấm thảm này giá 1250 usd do 4 người làm trong 1,5 tháng
Tôi mua 4 tấm thảm lót ghế nhỏ nhỏ như thế kia, hết 100usd (ảnh do cô gái bán hàng chụp cho)
Chị này đang dệt thảm:
Bên cạnh là phòng trưng bày và bán sản phẩm
Tấm thảm này giá 1250 usd do 4 người làm trong 1,5 tháng
Tôi mua 4 tấm thảm lót ghế nhỏ nhỏ như thế kia, hết 100usd (ảnh do cô gái bán hàng chụp cho)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét