Ngày 22-10-2010
Hôm qua được thầy Singh thong báo buổi lễ phát bằng sẽ tổ chức từ 12-14PM. Suốt buổi sáng chỉ có mỗi việc ăn sáng và chuẩn bị quần áo cho buổi lễ. Ăn sáng xong phải an ủi Khin một lúc, cô gái Myamar bé bỏng và yếu đuối, cả không có kinh nghiệm trong khá nhiều chuyện nữa. Cô khóc rất nhiều và luôn nói tao sẽ rất nhớ Mashayo. OK, girl, you’ll be ok ‘coz you’re a new girl now. Hi vọng là cô sẽ ổn, chứ quả thật mình thấy cô không ổn chút nào. Khin và Sake sẽ phải ra sân bay trước khi buổi lễ bắt đầu. Thật là ngu ngốc khi đặt vé máy bay vào đúng ngày bế giảng khóa học. 2 người không được dự buổi lễ tốt nghiệp!
10h xuống dưới sân để enable nhóm hát Farewell song gồm Joseph, Susiku, Mina và Micheal. Mình không biết hát, chỉ cổ vũ và motivate mọi người để kịp thuộc giai điệu trước 12h.
11h Khin và Sake đã sẵn sang hành lý lên xe để ra sân bay. Cả hội đứng vây quanh xe oto, lần lượt ôm hôn 2 bạn. Người nào cũng đẫm nước mắt! Mặc dù mình đã cố gắng enjoy the last moment nhưng vẫn không ngăn được nước mắt. Sake tưởng chừng cứng rắn thế mà vẫn sướt mướt như thường. Madam Lusiwe vừa ôm đầu Sake vừa khóc và nói một tràng dài, cả tiếng Anh lẫn tiếng thổ dân Châu Phi. Vậy là 2 người đã rời khỏi Niesbud!
Gần 12h trở về phòng để thay đồ. Bộ áo dài mình đã chuẩn bị từ sáng, là lượt thẳng thớm cùng với Sake ở phòng giặt ủi. Hic, lại nhớ bạn Sake – good man rồi!
Thay đồ và bảo Kripa – lúc đó đang mải mê make up cùng Taty và Fatima young – là mày make up cho tao với nhé, nhẹ nhàng thôi. OK, girl! Kripa quệt cho mình mấy đường kẻ chì vào mắt. Done! Lúc mình với tay lấy kính, Kripa bảo mà đừng đeo kính nữa, mày đeo kính vào thì ai trông thấy mắt mày được tao make up! Ha ha.. you’re rite, babe. Nhưng quả thật là ngứa con mắt bên phải, khó chịu con mắt bên trái với cái đồ trang điểm này. Fatima cứ loay hoay mãi với cái khăn, không biết nên vắt ngang hay chéo. Kripa mặc saree giống như phụ nữ Ấn. Mà thật ra một số nước xung quanh Ấn Độ có khá nhiều điểm chung về trang phục truyền thống (như Sri Lanka, Nepal, tất nhiên là cả Pakistan) và cả các lễ hội. Trông cô thật quyến rũ với cái áo saree rất mỏng mảnh, hở vùng eo gọn gang. Hic, Mình đã thử saree rồi nhưng không chịu nổi cái nóng và cái vướng víu khó chịu của nó. Vẫn thắc mắc là họ sẽ đi vệ sinh như nào với cái đống vải quấn quanh người như thế!
Với Mashayo - Tanzania |
Xuống sân tranh thủ chụp ảnh với Khin và Mashayo thì thấy 1 bác đến hỏi có phải em người Việt Nam không? Lại hỏi bằng tiếng Việt nữa chứ! Ngạc nhiên nhỉ?! Hóa ra bác ấy tên Minh, làm ở ĐSQ Việt Nam tại Delhi được mời đến dự buổi lễ tốt nghiệp này. Bác có ghi lại tên tuổi và số điện thoại của mình rồi vội vàng đi lên phòng meeting.
12h – cả nhóm kéo nhau lên hội trường tầng 2. Một lúc sau mới có đầy đủ mọi người – có vẻ như một số người mất khá nhiều thời gian cho trang phục. Minaeli hôm nay diện một bộ saree màu xanh, Francis diện 1 bộ áo dài thêu thùa cầu kỳ và vắt khăn qua vai như trang phục của chú rể Ấn. Mọi người vỗ tay khen ngợi sự mới mẻ của 2 bạn!
Sau màn giới thiệu, chào hỏi là phần phát biểu của thầy Gupta – đại diện trường, thầy Singh – Giám đốc chương trình, một vị đại diện của ITEC, rồi đến các bài phát biểu cảm ơn của đại diện các nước. Đến phần phát biểu của đại diện Campuchia thì Mr. Minh nhà mình đứng dậy đi về không một lời từ biệt. Không biết có phải bác sợ phải phát biểu hay bác không biết tiếng Anh nên ngại?! Nhưng dù sao hành động đó không có chút ngoại giao nào! Thầy Singh sau đó cũng thắc mắc với mình, rồi các bạn trêu là VN Rep. has run away! Hơi bị xấu hổ với bác này!
Hết phát biểu của các đại diện là màn feedback của học viên do Kripa và Duncan đại diện. 2 người đọc từ giấy ra và cũng y như copy từ bài phát biểu của thầy Singh và thầy Gupta. Lẽ ra Mashayo sẽ nói nhưng vì Akhil sợ Mashayo sẽ đề cập đến cả các negatives của trường nên thay bằng Kripa và Duncan (nói thật là mình chả ưa cái mặt đần thộn của him tí nào, lúc nào cũng làu bà làu bàu, nói thì như nuốt vào trong họng!). Sau đó là bài farewell song. Lúc các bạn hát ở trên thì ở dưới Bashir khóc rưng rức – thật đúng là người đàn ông dễ xúc động! Mãi sau rồi Bashir mới bình tĩnh lại cho đến khi phát bằng, quà lưu niệm (là 1 cái áo pull) và profile book. Thế là finish 2 tháng tại Niesbud!
Nhận bằng từ đại diện ITEC |
Chụp cùng thầy HP Singh, Fatima CR và Nayomi Srilanka |
Sau bữa trưa tại sảnh – hôm nay có tới 2 món protein là thịt gà (món truyền thống) và cá rán. Đĩa salad cũng được bày biện cầu kỳ hơn. Tranh thủ vừa ăn vừa nói chuyện với Madam Fatima và thầy HP Singh. Madam Fatima tặng thầy mấy bức ảnh do Madam chụp trong giờ học của thầy. I’ll miss you all, Fatima, and you, of course, my international trade teacher! Nhờ thầy mà mình hiểu them nhiều về đạo Sikh cũng như lối sống của họ. Bài giảng của thầy cũng thật hấp dẫn và nhiều thông tin.
Ăn trưa xong, cả lớp còn chụp ảnh rất rất nhiều trước khi ai về phòng nấy để chuẩn bị chia tay tiếp. Sẽ có 8 chuyến xe ra sân bay, tùy giờ bay của mọi người mà được xếp nhóm cùng 1 chuyến xe. Mình và Susiku sẽ thuộc nhóm cuối cùng vì chuyến bay của mình là 1AM, 24Oct, của Susiku là 3AM, 24Oct. Mình bảo các bạn là tao sẽ là người cuối cùng rời khỏi India. Không biết nói trước “thiêng” thế nào mà cuối cùng đúng thế thật. Mình lỡ chuyến bay đầu tiên và phải chờ 1 ngày ở Mahatma Airport!
Mình thấy bạn để "sự chạy trốn" của ĐSQ VN mà đọc không thấy gì, chỉ mỗi việc 1 bác tên Minh đến hỏi và vội vã lên phòng họp.
Trả lờiXóa