Khởi hành tại Niesbud lúc 4.30AM, đến ga trung tâm Delhi, lên tàu tốc hành đến Agra lúc 8.30AM. Lên xe vào khách sạn Grand Hotel nhận phòng lúc 9AM. Ngủ một lúc rồi tắm rửa, 11Am lên xe đến CTFI. Tatiana nói với mình là cô ấy cần làm việc khuya nên muốn mình chuyển sang phòng Madam Fatima nhưng Madam nhất định ko chịu, mặc dù Madam nói tao thích mày nhất ở đây nhưng tao không muốn nó làm bậy. Thế là cuối cùng vẫn share phòng như ở Campus. Phòng khách sạn khá đẹp nhưng là phòng double, nhà vệ sinh thì bẩn, toilet đầy cáu bẩn, phòng shower thì đầy vết bẩn trên tường – thậm chí nhà nghỉ ở Hà Nội chắc cũng sạch hơn ở đây. Khách sạn rất rộng nhưng chỉ xây có 2 tầng, phòng khá thoải mái.
CTFI là trung tâm chuyên đào tạo ngành giày tại đây. Họ sử dụng các công nghệ mới nhất để đào tạo chuyên ngành giày. Trong bài presentation của mình, Viện phó của viện này có giới thiệu một số mẫu giày mới do học viên của trường sáng tạo: Đôi thì có đế chất lòng – đi vừa êm vừa mát chân; đôi thì có thể kéo dãn thành free size; Đôi thì có gắn lá khô và các bức tranh vào bên trong. Học phí ở đây cũng khá rẻ tương đương với 50M VNĐ/ 2 năm gồm cả ăn ở trong khu nội trú.
Rời khỏi CTFI, xe chở cả nhóm đi ăn trưa ở CDI mall. Ăn trong Mc Donald rồi mua sắm trong khu mall một lúc. Khu mall rất rộng lớn nhưng chỉ lèo tèo một số cửa hàng ở tầng 1, tầng 2 có một số cửa hàng, từ tầng 3 trở lên không có shop nào. Cửa hàng nào cũng treo biển giảm giá nhưng thực ra giá cũng không hề rẻ. Mua cho ộp 1 áo và 1 váy ngắn hết 840 Rs. Mua thêm 1 cái quần ngắn ở cửa hàng Jockey, tay bán hàng nói là giá 500, mình hỏi thế bill đâu thì nó nói là máy in hỏng nên ko có bill. Mình tính hay tin người nên chả check lại giá ở mác, về nhà mới kiểm tra, hóa ra giá chỉ có 359 rs! Thế là mất toi 140 rs cho cái thằng bán hàng lừa đảo ở cửa hàng Jockey trong 1 shopping Mall to uỵch ở giữa Agra huyền thoại!
Bọn trẻ con ăn xin nhiều vô kể, đứa nào cũng đen đúa còi cọc. Nhưng Manul nói trước là không được cho tiền vì nếu cho 1 đứa thì sẽ có hàng chục đứa vây quanh. Nhìn bọn trẻ con rất đáng thương nhưng nói thật là sợ nhất chuyện bị đeo bám của cả chục đứa trẻ. Vào đến cổng Red Ford đã thấy sự hoành tráng, hùng vĩ của khu danh thắng này. Manul mua vé và dẫn cả nhóm vào. Đó là 1 khu thành cổ, cửa vào vẫn là cái cửa gỗ cuốn có thể kéo lên, bốn xung quanh là hào nước sâu. Cả khu thành màu đỏ, có một khu nhỏ lát đá màu trắng. Từ cửa sổ của tòa thành phía bờ sông Yumuna có thể nhìn thấy Taj Mahal ở phía xa. Ôi, Taj Mahal hùng vĩ, giấc mơ có thật của mình. Sáng mai sẽ là lịch đi thăm Taj Mahal.
Chỉ đi xung quanh khu thành cổ đã đủ mỏi chân, ra đến gần phía ngoài thấy bãi cỏ xanh mát, Goodness và mình nằm dài xuống bãi cỏ. Bầu trời xanh ngát ở phía trên. Hôm nay là một ngày nắng quá nắng, nhưng từ hôm sang đây mình quên tất cả các thứ mũ, nón, kem chống nắng,… lúc nào cũng đầu trần, tay trần, cháy nắng đen thui. Mặc dù thế thì mình vẫn có thể là người trắng nhất trong lớp. Không biết khi về VN sẽ thế nào? Vì ở đây toàn các bạn Châu Phi nên thấy mình trắng trẻo là đúng. Mà, sợ gì cháy nắng, chỉ sợ burntout!
Buổi tối đi ra bazzar với 5, 6 người nữa. Vào Domino’s Pizza để ăn Piza và Mì Ý. Tất cả hết 124 rs cho 1 hộp mì Ý nhỏ, loại Veg và 1 bread. Mình muốn ăn xong thì lượn 1 vòng ngoài phố qua các shop rất hấp dẫn nhưng mấy bạn lại muốn đi về. Thế là vào 1 hàng Internet check mail và viết email về cho Ỉn Ộp. 1 tiếng hết 40rs – bằng 1/3 giá ở khách sạn nhưng cũng đắt hơn 6 lần tại VN. Ngồi nói chuyện với cậu trông hàng net một lúc. Cậu nói là anh trai cậu đã từng đến VN và bảo đó là 1 nơi rất đẹp, cậu cũng muốn đến đó. Mình kêu là nhiều muỗi thì cậu bảo đó là India food! Rất thú vị.
Lượn lờ mấy cửa hàng quần áo giày dép một lúc thì thuê xe đạp kéo về khách sạn. Phải qua 3 người mới tìm được 1 người hiểu tí tiếng Anh là mình muốn về KS Grand. Cuối cùng 1 bác già đồng ý chở về với giá 10 rs = 4,5K VNĐ - quá rẻ mạt so với ở HN. Gần 10PM mà đường phố đã vắng hoe, vừa đi vừa sợ, nhưng cũng phần nào yên tâm vì thỉnh thoảng nhìn thấy 1 chú cảnh sát đứng ở cổng 1 khu nhà nào đó. Mất khoảng 5,7 phút thì về đến nơi. Lúc trả tiền lấy tờ 10 rs và một số xu lẻ đưa cho ông già. Ông già gật đầu cảm ơn rối rít. Vào đến phòng thấy Fatima CR đang ngồi hút thuốc, mùi khói thuốc khắp phòng. Alo cho Francis là tao đã về KS an toàn, ko phải lo cho tao. Một lúc thì Francis gõ cửa hỏi chìa khóa phòng tao đâu – hóa ra các bạn ko hiểu là ở KS mà đi ra ngoài thì đều phải gửi chìa khóa lại lễ tân! Cả Mashayo cũng cãi nhau với cậu giặt là vì lúc họ đến lấy đồ đi giặt là thì cậu ko hỏi giá, cứ tưởng free. Lúc trả đồ họ tính 10rs/áo/1 lần là. Cãi cọ 1 hồi làm cậu nhân viên KS đứng đực mặt ra, ko biết nói gì. Mình vác máy tính đi tìm phòng madam Fatima và hiện giờ đang ngồi trên giường của Madam vừa gõ vừa xem tivi. Madam ngồi bên cạnh vừa xem tivi vừa khoe ảnh con trai. Hic, bà mẹ nào cũng thích khoe con, kể cả con còn nhỏ hay con đã lớn đùng, đã cưới vợ và bỏ vợ - như cậu con lớn của Madam – mới 20 tuổi mà đã cưới vợ lúc vừa sang Trung Quốc học ĐH, và đã kịp bỏ cô gái TQ – bad woman – bây h đã thành người divorced. Massage chân cho Madam một lúc toát hết mồ hôi. 2 chị em đi ngủ, mỗi người 1 góc giường. Nhưng suốt đêm chị trằn trọc, thức dậy nhiều lần, có lần thức dậy còn gọi điện cho ai đó, có lẽ là gọi điện cho con trai. Thế là cả đêm ngủ không ngon.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét