Thăm một temple của đạo Jainism |
Suốt 3 ngày liền thăm viếng hết cơ quan này đến công ty khác. GCCI tiếp đón nồng nhiệt và cởi mở.
Tại văn phòng Gujarat Chamber of Commerce and Industry |
2 hôm nay phải chọn phòng của Sake làm phòng tập Yoga vì KS này chẳng có sân, cũng chẳng có chỗ nào rộng rãi cả. Thế là 2 anh em tập trong không gian kín mít, không thể duỗi hết chân tay. Vuthy ngủ dậy sau và tập theo. Vậy là sau thời gian đầu hồ hởi, bây giờ chỉ còn duy có mình và Sake tập đều đặn. Mọi người khác love sleeping more than yoga!
Chiều qua bị bỏ lỡ vụ đi thăm nhà máy chế tác kim cương lớn nhất ở Gujarat chỉ vì Mashayo muốn mua 1 cái áo mới và mình bỏ thời gian ra mặc cả và tìm 1 cái phù hợp cho bạn ấy. Lúc lên khỏi Palika Bazzar thì thấy xe bus đã chạy. Thế là mình, Mashayo và Francis ngồi nói chuyện với mấy cậu bán hàng rong, mấy ông bảo vệ tòa nhà ở ngay cạnh đó một lúc lâu. Trời nắng như đổ lửa, oi bức ngột ngạt và bụi bặm. Mình chỉ muốn tìm 1 quán café để thư giãn nhưng ở đây làm gì có! Người Ấn hình như có rất ít thú tiêu khiển và giải trí. Chỉ có đi làm rồi về nhà, không café, không rượu bia thuốc lá, không night bars, không café, chỉ thỉnh thoảng thấy có Cinenam – hết! Hỏi thăm mãi được 1 nhà hàng có phục vụ nước hoa quả. Thế là kéo 2 bạn vào đó chiếm 1 bàn trong góc. Gọi nước quả và Pizza ngồi nhấm nháp. Trong nhà hàng có tất cả 6 ngôi mộ được quây bằng chấn song sắt xung quanh – lúc đầu mình lại tưởng đó là nơi dành cho trẻ con chơi! Giữa quán là 1 cái gốc cây ngả nghiêng – y hệt kiểu tiết kiệm diện tích ở HN, nhưng HN không có kiểu 6 ngôi mộ ở giữa 1 nhà hàng như thế. Francis nói tao sẽ viết về Crazy things in crazy India cho báo ở Congo! Ở nhà hàng, cả hội nói chuyện với 1 quý ông nói tiếng Anh rất chuẩn ở bàn bên cạnh. Sau đó ông chuyển sang ngồi cùng bàn. Ông gọi điện về KS để hỏi địa chỉ giúp vì cả bọn chỉ biết mỗi tên KS mà không biết địa chỉ ntn. Ông làm cho UB Pháp luật của Gujarat, 58 tuổi nhưng con trai mới có 4 tuổi vì ông bảo ông muốn chăm sóc bố mẹ mình đến khi họ chết rồi mới lập gia đình.
Kết bạn ở nhà hàng |
Đi bộ chừng 5 phút thì vào đến khu chung cư, vào thang máy lên lầu 4 thì vào đến nhà của quý ông kia. Ông mở cửa mời cả 3 vào nhà vì vợ và con trai đang ở nhà bố mẹ vợ. Ấn tượng đầu tiên là mặc dù ông ở giữa trung tâm của Ahmedabad nhưng chỗ nào cũng bẩn thỉu, lộn xộn, nền nhà cát dày chân. Ông dẫn đi thăm quan quanh nhà. Phòng bếp thì vô thiên lủng các loại nồi niêu xong chảo nhưng đầy cáu bẩn. Phòng ngủ y hệt cái ổ chuột! Phòng khách có 2 dãy ghế khá thoải mái nhưng đầy phân chim. WC bé tí tẹo ở chân cầu thang, cạnh nhà bếp, đối diện phòng ngủ. Phòng giặt ở ngoài hành lang phía trong. Chỗ nào cũng bụi bặm và bẩn.
Gian bếp bẩn thỉu của người bạn Gujarat |
Nói chuyện trong phòng khách |
Ngay sau đó là các màn biểu diễn rực rỡ đầy màu sắc và âm thanh vui nhộn của đủ các loại nhạc cụ của Ấn Độ. Không khí bắt đầu nóng lên. Các vũ công gắn các chuông nhỏ ở tay, eo và cổ chân nên mỗi bước nhảy của họ là các âm thanh vui nhộn vang lên. Âm thanh và ánh sáng của sân khấu chính cực đỉnh, không hề có một chút lỗi nào. 2 bên sân khấu chính là 2 màn hình cực lớn để dành cho khách mời ngồi ở 2 bên. Đoàn mình ngồi ở cánh gà phía phải nhưng có thể xem ở cả sân khấu lớn lẫn qua màn hình ở phía phải. Một buổi biểu diễn cực kỳ hoành tráng và cầu kỳ. Sau đó buổi biểu diễn kết thúc bằng màn đốt nến cầu nguyện – tất cả khách mời cùng đốt nến được chuẩn bị sẵn và lắc lư theo nhạc. Ngài Hon’ble Chief Minister và phu nhân cầm cả một khay nến chứ ko phải 1 cây nến như của khách mời. Màn cầu nguyện kết thúc thì đến phần bắn pháo hoa chừng 5 phút. Chương trình kết thúc lúc 10PM, ngài PM đứng dậy bắt tay tạm biệt các vị đại sứ, sau đó các vị ra về.
Đoàn mình phải chờ tầm nửa tiếng thì xe mới len lách đến được vì quá đông người. Về đến KS lúc hơn 11PM, bụng rỗng không vì gói biscuit mình mua hồi chiều đã bị các bạn ăn hết mà mình chưa kịp ăn cái nào.
Lại một điều mình thấy khó hiểu nữa là mấy bạn trong lớp ăn mặc khá khó hiểu. Khi đi thăm các cơ quan rất rất formal thì các bạn mặc 2 dây và ba lỗ hoặc mặc váy ngắn, trong khi đi dự Dance festival thì mặc kín mít (đặc biệt là Tati, Fatima và Kripa)! Tối nay có Khin mặc váy đẹp và phù hợp với festival. Suốt buổi lễ Francis và Mashayo khen mình Nice n beautiful – đúng là 2 bạn dẻo mỏ.
Little Mashayo bị mình gọi là Poor Mashayo khi cậu kể với mình (bằng cách viết tin nhắn trong điện thoại) về kỷ niệm nhớ đời với Khin. Hic hic… khổ thân cậu vì dám thử với 1 cô gái trinh trắng ở tuổi 33 như Khin! Chuyện này chắc không nên public thêm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét