Tính từ hôm khai trương Froggy Fashion đến nay là 2 tháng 10 ngày. Gần 2 tuần đầu tiên là ngày mở ngày đóng, thời gian còn lại thì mở cửa suốt ngày để đón tiếp các thượng đế. 2 tháng là thời gian quá ngắn để nói lên điều gì nhưng cũng đủ dài để cảm nhận hết các hỉ, nộ, ái, ố của khách hàng và do khách hàng mang lại.
Thử làm một phép tổng hợp lại rồi phân chia các khách hàng thành các nhóm khác nhau với các đặc điểm khác nhau cho dễ tâm sự. Nếu chia theo nghề nghiệp thì có lẽ nên chia thành nhóm khách hàng làm ở khối cơ quan nhà nước (1) và nhóm khách hàng làm cho khối tư nhân và DNNN (2). Nếu chia theo tính cách thì có thể chia thành nhóm khách hàng tự tin (3) và nhóm khách hàng tự ti (4). Nếu chia theo độ... văn minh thì có thể chia thành nhóm khách hàng văn minh và nhóm khách hàng lạm dụng quyền thượng đế.
Tại sao lại có thể chia thành các nhóm này? Có một đặc điểm dễ nhận thấy là: nhóm 1 thì thường rất dễ xếp vào nhóm 3, còn nhóm 2 rất dễ xếp vào nhóm 4.
Nhóm 1 lại có thể chia thành 2 nhóm nhỏ: 1.1 là nhóm làm ở cơ quan nhà nước có thu nhập cao, nhiều tiền và 1.2 là nhóm làm ở cq NN nhưng thu nhập kém hơn. nhưng họ có 1 đặc điểm chung là các em gái, chị gái, chị già, bà cô ở nhóm này thường có giọng điệu khá hách dịch, coi người bán hàng như ... tầng lớp thấp kém hơn hẳn mình, tự cho mình có cái vị trí cao hơn người bán, ra lệnh, cao giọng, lên lớp... với người bán hàng. Nhóm này mà muốn tư vấn cho họ mặc đẹp hơn lên, trẻ hơn ra là điều đáng nản. Họ sẽ bới tung cả cửa hàng lên, mặc dù được người bán hỏi ngay từ đầu là chị/cô... muốn thử loại quần áo gì để em/cháu giới thiệu cho. sau khi bới tung một hồi, hoa hết cả mắt với hàng trăm loại sản phẩm thì họ rất có thể sẽ buôgn thõng một câu: chả có cái gì! Sau đó nếu người bán kiên nhẫn giới thiệu từng loại một, giơ ra trước mặt họ thì họ sẽ vồ lấy thử, mặc dù có thể họ vừa bới qua món đồ đó. Họ, dường như, không biết mình muốn gì. Họ luôn phải đi cùng với 1 ai đó, chỉ để nghe lời người kia nhận xét ntn rồi mới mua. Nếu người kia bảo chị/em/cô không thích là họ bỏ qua món đồ đó, mặc dù họ mặc lên rất đẹp. Người kia thường là đồng nghiệp hoặc bạn bè, chị/em gì đó trong nhà. Họ tự ti nên họ không dám tin vào những cái họ mặc đẹp, không dám tin lời người bán hàng khi nhận xét một món đồ nào đó được thử vào người họ. Họ còn hay chọn những thứ làm họ già đi, làm họ xấu hơn vì những lý do kiểu như: bà sếp khôgn thích nhân viên mặc đẹp hơn, ông sếp không thích NV mặc áo ngắn tay một chút... Nhóm 1.2 thì dù thấy hàng đã rất rẻ so với các shop khác rồi nhưng vẫn cố nài mặc cả vài đồng bạc lẻ một cách... chả có tí cao thượng nào! Họ làm như chỉ cần họ sống được, kì kèo được vài đồng lẻ là ok, còn những người khác húp nước lã phục vụ họ cũng được thì phải! Một khách hàng tiêu biểu của nhóm này đã đổi 1 món hàng đến lần thứ 3! và cuối cùng lại quay về cái áo đầu tiên mà người bán tư vấn cho họ! Nhóm 1.1 thì sau khi mở miệng ra là chê bai, là uốn éo, là lên giọng, là dạy đời.... nhưng sẽ mua khá nhiều, có khi mua xong, nhìn thấy cái khác đẹp lại mua tiếp mà không cần thử. Vì với những bổng lộc mà họ có được dễ dàng thì một vài trăm ngàn một cái áo, một cái váy ở Froggy Fashion chỉ là muỗi! nên họ có thể mua khá nhiều. Họ có thể mua về mặc hoặc mua về cho/tặng khá vung tay. (đơn giản chỉ vì ở Froggy fashion có thể mua được cả túi to túi nhỏ đồ với cùng 1 số tiền mà ra các shop ở mặt đường lớn có khi chỉ đủ mua một cái áo somi!)
Quay trở lại với nhóm 2: Các gái làm ở các cty tư nhân và đặc biệt là làm cho các cty nước ngoài thường khá tự tin, họ biết mình muốn gì, biết mình mặc ntn là đẹp mà không cần nhiều comment của người đi cùng. Họ cũng khá tin tưởng người bán hàng khi giới thiệu những món hàng phù hợp với style của họ. Họ tôn trọng người bán hơn, nói chuyện vui vẻ và cởi mở hơn. Họ thấy rẻ họ sẽ nói rẻ quá và không bao giờ yêu cầu bớt. Các khách hàng đề xuất Froggy tăng giá đều thuộc nhóm này. Họ so sánh với các shop khác họ đã từng mua và thấy là quá rẻ nên họ thương người bán ít lãi, họ bảo tăng giá lên ít nhất 20% nữa cũng vẫn ok mà. Mỗi khi nhận túi hàng từ tay người bán họ thường cười tươi, cảm ơn và thậm chí còn chúc cửa hàng buôn may bán đắt.
Nói về cách phân chia thứ 3 thì có thể thấy ntn: Nhóm khách hàng 1 thường thử rất nhiều quần áo váy, xong rồi thì lộn vỏ chanh ra chất đống quanh chỗ thử. Nhiều món hàng bị vứt thẳng xuống đất không thương tiếc! Lúc thanh toán là chỉ nhón lấy cái ưng ý rồi ra về. Mỗi khi tiếp xong một nhóm khách số 1 thì người bán phải mất hàng nửa tiếng để đi lộn lại váy, kéo khóa, cài cúc, treo lên móc. Họ thực sự làm nản lòng, thách đố sự kiên nhẫn của người bán hàng. Họ lạm dụng cái quyền làm Thượng đế một cách hơi quá quắt! (Thì cứ bê nguyên cái cách làm việc, thái độ ứng xử ở công sở nhà nước đến các nơi khác thì bảo sao mà không văn minh lên được!). Những madam này hành xử ở nhà không biết ntn! Thật khó cho những ông chồng của các madam này đây!
Nhóm khách hàng thứ 2 thường là thử xong món nào mà không ưng, họ sẽ lộn phải ra, có thể treo lên mắc hoặc đưa trả lại cho người bán để người bán treo lên. Thường thì khi họ ra về sẽ chỉ còn 1 vài cái chưa được treo trở về chỗ cũ. Thử xong mà không ưng cái nào thì họ cũng nói cảm ơn trước khi đi. Khi trả tiền, nhận hàng và tiền thối họ cũng hay nói cảm ơn. Họ cảm ơn vì họ đã mua được đồ ưng ý với giá hợp lý, cũng có thể là cảm ơn cái sự phục vụ tận tình của người bán, có thể là vì những câu chuyện ngoài lề trong lúc thử đồ, cũng có thể là vì những offer đúng ý họ, giúp họ tiết kiệm thời gian tìm kiếm mà vẫn mua được đồ phù hợp. Thái độ của họ khác hẳn và hơn hẳn nhóm khách hàng 1.
Có một vài khách hàng điển hình mà 2 chị em hay nhắc đi nhắc lại mãi. Một nàng có bầu tầm 2 -3 tháng, cái bụng bắt đầu nhô lên nhưng cũng bon chen bắt chồng chở đến để thử đồ. nàng bảo là chị V ở cơ quan em mua được tới 4 cái cơ mà! (nhưng mà tui không có bán đồ bầu nàng ah!!!). Giới thiệu cho nàng một cái đầm sát nách vải thun, có phần nhún ở bụng rất phù hợp với những mẹ sinh con xong mà bụng vẫn còn bèo nhèo một tí, và với nàng thì may ra còn mặc được trong vòng mấy tuần trước khi cái bầu của nàng to đùng lên. nàng thử vào rất đẹp nhưng chồng nàng lắc đầu nên nàng vứt vào góc. Nàng bon chen chân váy xòe (circle skirt) - hot trend năm nay ah. Rồi nàng thử áo sơmi sát nách - loại phù hợp cho các gái trẻ, teen teen một tí cơ - khổ nỗi là cái bụng bầu của nàng làm tất cả váy áo đều trở nên méo mó - đã bảo là tui không bán đồ bầu rồi! Nhưng nàng vẫn cố ních, nàng thử cho tầm 2 chục món đồ rồi phủi đít đi thẳng, buôgn một câu là chả món nào vừa (nàng quên cái đầm thun tui giới thiệu với nàng từ đầu!). Sau khi nàng đi tui dọn một bãi chiến trường luôn! Cái nào cũng bị lột trái, dúm dó, xoắn xít, cúc đi 1 đường, khóa đi 1 nẻo! Thật, thế mà vẫn chúc nàng mẹ tròn con vuông cho nàng vui vẻ! (Hic, mình kiên nhẫn ghê cơ!)
Sáng nay vừa có 1 madam tầm hơn 50 qua thử đồ, madam thử mấy cái váy rất đẹp, vừa nhã nhặn vừa tôn dáng và hợp với độ tuổi. Nhưng madam chê bai một loạt cái chi tiết nọ kia, nào là cái cúc không hợp với cái họa tiết áo, nào là lớp lót không được trơn, rồi mặc vào bị đứt chỉ... cuối cùng madam bảo có giảm giá thì lấy. Mình nói là không bán hàng mặc cả. Madam đi, quên cả giày ở lại mà đi dép lê của mình về. Lúc dọn đống đồ madam thử rồi vứt lại, mình phát hiện ra là madam không mở khóa sườn ở cái váy ren, không mở cúc ở cái đầm voan mà cố chui vào nên madam kêu đứt chỉ là phải! Ôi, thượng đế như Madam con xin vái!
Thử làm một phép tổng hợp lại rồi phân chia các khách hàng thành các nhóm khác nhau với các đặc điểm khác nhau cho dễ tâm sự. Nếu chia theo nghề nghiệp thì có lẽ nên chia thành nhóm khách hàng làm ở khối cơ quan nhà nước (1) và nhóm khách hàng làm cho khối tư nhân và DNNN (2). Nếu chia theo tính cách thì có thể chia thành nhóm khách hàng tự tin (3) và nhóm khách hàng tự ti (4). Nếu chia theo độ... văn minh thì có thể chia thành nhóm khách hàng văn minh và nhóm khách hàng lạm dụng quyền thượng đế.
Tại sao lại có thể chia thành các nhóm này? Có một đặc điểm dễ nhận thấy là: nhóm 1 thì thường rất dễ xếp vào nhóm 3, còn nhóm 2 rất dễ xếp vào nhóm 4.
Nhóm 1 lại có thể chia thành 2 nhóm nhỏ: 1.1 là nhóm làm ở cơ quan nhà nước có thu nhập cao, nhiều tiền và 1.2 là nhóm làm ở cq NN nhưng thu nhập kém hơn. nhưng họ có 1 đặc điểm chung là các em gái, chị gái, chị già, bà cô ở nhóm này thường có giọng điệu khá hách dịch, coi người bán hàng như ... tầng lớp thấp kém hơn hẳn mình, tự cho mình có cái vị trí cao hơn người bán, ra lệnh, cao giọng, lên lớp... với người bán hàng. Nhóm này mà muốn tư vấn cho họ mặc đẹp hơn lên, trẻ hơn ra là điều đáng nản. Họ sẽ bới tung cả cửa hàng lên, mặc dù được người bán hỏi ngay từ đầu là chị/cô... muốn thử loại quần áo gì để em/cháu giới thiệu cho. sau khi bới tung một hồi, hoa hết cả mắt với hàng trăm loại sản phẩm thì họ rất có thể sẽ buôgn thõng một câu: chả có cái gì! Sau đó nếu người bán kiên nhẫn giới thiệu từng loại một, giơ ra trước mặt họ thì họ sẽ vồ lấy thử, mặc dù có thể họ vừa bới qua món đồ đó. Họ, dường như, không biết mình muốn gì. Họ luôn phải đi cùng với 1 ai đó, chỉ để nghe lời người kia nhận xét ntn rồi mới mua. Nếu người kia bảo chị/em/cô không thích là họ bỏ qua món đồ đó, mặc dù họ mặc lên rất đẹp. Người kia thường là đồng nghiệp hoặc bạn bè, chị/em gì đó trong nhà. Họ tự ti nên họ không dám tin vào những cái họ mặc đẹp, không dám tin lời người bán hàng khi nhận xét một món đồ nào đó được thử vào người họ. Họ còn hay chọn những thứ làm họ già đi, làm họ xấu hơn vì những lý do kiểu như: bà sếp khôgn thích nhân viên mặc đẹp hơn, ông sếp không thích NV mặc áo ngắn tay một chút... Nhóm 1.2 thì dù thấy hàng đã rất rẻ so với các shop khác rồi nhưng vẫn cố nài mặc cả vài đồng bạc lẻ một cách... chả có tí cao thượng nào! Họ làm như chỉ cần họ sống được, kì kèo được vài đồng lẻ là ok, còn những người khác húp nước lã phục vụ họ cũng được thì phải! Một khách hàng tiêu biểu của nhóm này đã đổi 1 món hàng đến lần thứ 3! và cuối cùng lại quay về cái áo đầu tiên mà người bán tư vấn cho họ! Nhóm 1.1 thì sau khi mở miệng ra là chê bai, là uốn éo, là lên giọng, là dạy đời.... nhưng sẽ mua khá nhiều, có khi mua xong, nhìn thấy cái khác đẹp lại mua tiếp mà không cần thử. Vì với những bổng lộc mà họ có được dễ dàng thì một vài trăm ngàn một cái áo, một cái váy ở Froggy Fashion chỉ là muỗi! nên họ có thể mua khá nhiều. Họ có thể mua về mặc hoặc mua về cho/tặng khá vung tay. (đơn giản chỉ vì ở Froggy fashion có thể mua được cả túi to túi nhỏ đồ với cùng 1 số tiền mà ra các shop ở mặt đường lớn có khi chỉ đủ mua một cái áo somi!)
Một khách hàng cực kỳ dễ thương của Froggy - Vừa tư vấn marketing, vừa làm người mẫu cho shop luôn |
Quay trở lại với nhóm 2: Các gái làm ở các cty tư nhân và đặc biệt là làm cho các cty nước ngoài thường khá tự tin, họ biết mình muốn gì, biết mình mặc ntn là đẹp mà không cần nhiều comment của người đi cùng. Họ cũng khá tin tưởng người bán hàng khi giới thiệu những món hàng phù hợp với style của họ. Họ tôn trọng người bán hơn, nói chuyện vui vẻ và cởi mở hơn. Họ thấy rẻ họ sẽ nói rẻ quá và không bao giờ yêu cầu bớt. Các khách hàng đề xuất Froggy tăng giá đều thuộc nhóm này. Họ so sánh với các shop khác họ đã từng mua và thấy là quá rẻ nên họ thương người bán ít lãi, họ bảo tăng giá lên ít nhất 20% nữa cũng vẫn ok mà. Mỗi khi nhận túi hàng từ tay người bán họ thường cười tươi, cảm ơn và thậm chí còn chúc cửa hàng buôn may bán đắt.
khách hàng làm người mẫu cho shop |
Nói về cách phân chia thứ 3 thì có thể thấy ntn: Nhóm khách hàng 1 thường thử rất nhiều quần áo váy, xong rồi thì lộn vỏ chanh ra chất đống quanh chỗ thử. Nhiều món hàng bị vứt thẳng xuống đất không thương tiếc! Lúc thanh toán là chỉ nhón lấy cái ưng ý rồi ra về. Mỗi khi tiếp xong một nhóm khách số 1 thì người bán phải mất hàng nửa tiếng để đi lộn lại váy, kéo khóa, cài cúc, treo lên móc. Họ thực sự làm nản lòng, thách đố sự kiên nhẫn của người bán hàng. Họ lạm dụng cái quyền làm Thượng đế một cách hơi quá quắt! (Thì cứ bê nguyên cái cách làm việc, thái độ ứng xử ở công sở nhà nước đến các nơi khác thì bảo sao mà không văn minh lên được!). Những madam này hành xử ở nhà không biết ntn! Thật khó cho những ông chồng của các madam này đây!
Em Minh làm người mẫu - chỉ thiếu 20cm là đủ tiêu chuẩn super model! |
Nhóm khách hàng thứ 2 thường là thử xong món nào mà không ưng, họ sẽ lộn phải ra, có thể treo lên mắc hoặc đưa trả lại cho người bán để người bán treo lên. Thường thì khi họ ra về sẽ chỉ còn 1 vài cái chưa được treo trở về chỗ cũ. Thử xong mà không ưng cái nào thì họ cũng nói cảm ơn trước khi đi. Khi trả tiền, nhận hàng và tiền thối họ cũng hay nói cảm ơn. Họ cảm ơn vì họ đã mua được đồ ưng ý với giá hợp lý, cũng có thể là cảm ơn cái sự phục vụ tận tình của người bán, có thể là vì những câu chuyện ngoài lề trong lúc thử đồ, cũng có thể là vì những offer đúng ý họ, giúp họ tiết kiệm thời gian tìm kiếm mà vẫn mua được đồ phù hợp. Thái độ của họ khác hẳn và hơn hẳn nhóm khách hàng 1.
Một sản phẩm của Froggy Fashion - classic and simple |
Có một vài khách hàng điển hình mà 2 chị em hay nhắc đi nhắc lại mãi. Một nàng có bầu tầm 2 -3 tháng, cái bụng bắt đầu nhô lên nhưng cũng bon chen bắt chồng chở đến để thử đồ. nàng bảo là chị V ở cơ quan em mua được tới 4 cái cơ mà! (nhưng mà tui không có bán đồ bầu nàng ah!!!). Giới thiệu cho nàng một cái đầm sát nách vải thun, có phần nhún ở bụng rất phù hợp với những mẹ sinh con xong mà bụng vẫn còn bèo nhèo một tí, và với nàng thì may ra còn mặc được trong vòng mấy tuần trước khi cái bầu của nàng to đùng lên. nàng thử vào rất đẹp nhưng chồng nàng lắc đầu nên nàng vứt vào góc. Nàng bon chen chân váy xòe (circle skirt) - hot trend năm nay ah. Rồi nàng thử áo sơmi sát nách - loại phù hợp cho các gái trẻ, teen teen một tí cơ - khổ nỗi là cái bụng bầu của nàng làm tất cả váy áo đều trở nên méo mó - đã bảo là tui không bán đồ bầu rồi! Nhưng nàng vẫn cố ních, nàng thử cho tầm 2 chục món đồ rồi phủi đít đi thẳng, buôgn một câu là chả món nào vừa (nàng quên cái đầm thun tui giới thiệu với nàng từ đầu!). Sau khi nàng đi tui dọn một bãi chiến trường luôn! Cái nào cũng bị lột trái, dúm dó, xoắn xít, cúc đi 1 đường, khóa đi 1 nẻo! Thật, thế mà vẫn chúc nàng mẹ tròn con vuông cho nàng vui vẻ! (Hic, mình kiên nhẫn ghê cơ!)
Sáng nay vừa có 1 madam tầm hơn 50 qua thử đồ, madam thử mấy cái váy rất đẹp, vừa nhã nhặn vừa tôn dáng và hợp với độ tuổi. Nhưng madam chê bai một loạt cái chi tiết nọ kia, nào là cái cúc không hợp với cái họa tiết áo, nào là lớp lót không được trơn, rồi mặc vào bị đứt chỉ... cuối cùng madam bảo có giảm giá thì lấy. Mình nói là không bán hàng mặc cả. Madam đi, quên cả giày ở lại mà đi dép lê của mình về. Lúc dọn đống đồ madam thử rồi vứt lại, mình phát hiện ra là madam không mở khóa sườn ở cái váy ren, không mở cúc ở cái đầm voan mà cố chui vào nên madam kêu đứt chỉ là phải! Ôi, thượng đế như Madam con xin vái!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét