Trang

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2010

Có những người như thế

Có những người mà bên trong và bên ngoài là cả 1 khoảng cách vời vợi khó tưởng tượng được.
1. Hồi mấy năm trước mình vẫn hay mua hành tỏi của 1 u già ơi là già, già đến còng gập cả người lại, tóc thì trắng như cước ở chợ Ngô Sĩ Liên. U già trông khắc khổ quá chời, ngồi thu lu bên vài bịch túi nilon to, bán mấy củ hành khô, tỏi khô để kiếm sống. Mình đóan là u không có con cháu chăm sóc nên tuổi đó vẫn còn phải bươn chải kiếm vài đồng bạc lẻ sống qua ngày. Mình cứ hay lượn qua chỗ u mua cho u vài nghìn hành tỏi, rồi đưa cho u thêm vài đồng bạc lẻ, hoặc hỏi mua 1 nghìn nhưng đưa cho u 2 nghìn vì mong giúp u được chút nào. Thế mà có lần mình gặp 1 chị sồn sồn tầm 45-47 tuổi, ăn mặc diêm dúa, phấn son rực rỡ, nước hoa ngạt ngào, đi xe SH, hỏi mua của u mấy củ hành mà còn mặc cả lên xuống vài trăm bạc lẻ. Nhìn mà thấy lộn ruột! Hình như chị ta không có mẹ già hay hình như chị ta không nghĩ là vài chục năm nữa chị ta cũng sẽ già, và nếu không có con cái thì chị ta cũng có khi phải bươn chải xó chợ để kiếm vài xu lẻ như thế! (Năm ngoài năm nay không còn thấy u già đó nữa, không chừng u về với tổ tiên rồi). Thương u quá.
2. Chị L., xuất thân từ gđ bố mẹ li dị, ở với mẹ, khôgn rõ hồi xưa bố mẹ có hận thù gì nhau mà mẹ chị không cho chị gặp hay có bất cứ quan hệ gì với họ nội. Chị đi lấy chồng cũng không mời ai bên họ nội. Bố chị ko đựơc mời đến lúc tổ chức nâng li, cắt bánh (đoạn thủ tục chỉ có cô dâu chú rể và bố mẹ 2 bên). Ông chỉ đến lúc mà tiệc đã được nửa, vào chào qua ông bà thông gia, biết mặt con rể rồi về, đằng nhà chồng chị giữ lại nhưng ông về luôn. Trông ông lủi thủi và buồn. Chị thì rạng rỡ, xinh tươi. Rồi chị có con, rồi chị làm ăn lớn, rồi chị kiếm ra nhiều tiền, rồi chị đầu tư chứng khoán thắng đậm, rồi chị mua sắm không tiếc tay những thứ đồ đắt tiền cho con và cho chị. Nhiều thứ quần áo có khi chưa xỏ tay thì con đã lớn không mặc vừa, thứ nào cũng hàng hiệu, cũng đắt tiền. Trẻ em lớn từng ngày nhưng chị sắm cả chục đôi giày dép mỗi mùa, có đôi giá bạc triệu. Chị xài điện thoại xịn, và thay đổi theo thời vụ hoặc theo model mới của nhà sản xuất. Giày dép của chị cũng thuộc loại khó kiếm hiếm tìm. Quần áo của chị thì thôi rồi, có khi chị may một lúc gần chục cái quần tây vì chị thích cái kiểu đó, xong chị chỉ xài vài cái, mỗi cái vài ba lượt. Xe chị đi có giá tầm trăm triệu. Nhìn chị và con chị người ta thấy toát lên vẻ giàu có, lắm tiền. Nhưng, ngày Tết bố chị đi thăm thông gia với bộ quần áo gần như là Pijama, đôi giày há mõm. Mẹ chồng chị kêu là chị chẳng bao giờ mua dầu ăn, dấm, đường, muối, bột giặt, giấy ăn... Đôi găng tay cao su của bà rách nát cũng vẫn treo ở đó từ ngày này qua ngày khác mặc nhiệt độ xuống đến 7-8 độ. Cái máy xay xinh tố cổ lỗ sĩ của bà chạy từ năm nảo năm nào vẫn chả làm chị lăn tăn, chị dùng xong vựt xoạch vào góc, không lau chùi. Phòng chị đầy bụi bẩn trên mặt bàn, trên mặt tivi, gầm giường đầy rác bụi hoặc đồ chơi của con lăn vào. Nóc tủ mấy cái khăn len,áo len từ mùa đông vẫn nằm im trong mùa hè. Cái chiếu nằm từ tháng 5 đến tháng 10, không giặt. Cứ bước vào phòng chị là thấy một mùi cực kỳ đặc trưng của hôi hám, của lưu cữu, của bụi bẩn. Nhưng chị ra khỏi nhà là nước hoa Pháp bay xa cả trăm mét. Con người chị của ngoài đường bóng bẩy bao nhiêu thì con người của gia đình ở chị nó có vấn đề bấy nhiêu. Và tất nhiên là còn nhiều điều khác về cái cách mà chị cư xử với chồng con nữa nhưng để cho người khác đánh giá chị.

2 nhận xét:

  1. Chúc chị có gia đình HP

    --
    (1 thành viên Blogspot)

    Trả lờiXóa
  2. @Quản trị viên: Thanks bạn. Hi vọng có dịp được cộng tác với bạn

    Trả lờiXóa