Chuyện là bạn Ỉn đã học được quá nửa năm học đầu tiên mà cả nhà cứ như chiến trường vì mỗi chuyện học của bạn.
Từ tháng 3 năm ngoái, tức là trước nửa năm, bố mẹ đã phải đi một lượt các trường cấp 1 trong vòng bán kính 5km kể từ nhà. Đi tăm tia hết các trường xem cơ sở vật chất, sân chơi, vị trí và độ hot của các trường. Mãi rồi cũng quyết định sẽ xin cho bạn vào trường HD ở cuối phố. Cả 2 bố mẹ cùng thống nhất cái rụp ngay sau khi đến thăm trường – vì so với các trường khác quanh đó thì trường có cái sân rất rộng, có cả xích đu, cầu trượt cho con chơi, lại còn có 1 khoanh đất nện để các con chơi đá bong hoặc bắn bi nữa (!). Nghĩ là ở cấp 1, con cần được chơi nhiều, hoạt động thể thao ngoài trời nhiều sẽ có lợi nên mẹ bắt đầu ướm hỏi các mối quan hệ để có thể xin cho con vào đó. Rồi thì may mắn thay, lại nhớ ngay ra bác T. cũng có con gái đang học ở đó, mà bác T lại còn có mối quan hệ với cô HT trường. Nhờ vả bác T, bác cũng phải chạy đi chạy lại mấy lượt, rồi đúng hôm nộp Hồ sơ thì cả nhà lại đi du lịch nên bác cũng mất cả buổi chiều phải nghỉ làm để chờ nộp hồ sơ cho con. Bác lại còn phải “văn hay chữ tốt” viết cho con 3 cái đơn và cam kết thì hồ sơ trái tuyến của con mới được duyệt (Hic, đấy là quan hệ than thiết với HT mà còn phải thế!). Rồi bà ngoại thì ngồi chờ nộp tiền đóng góp trái tuyến mà cũng mất nửa ngày! Bố mẹ thở phào khi biết con đã được nhận vào trường điểm QG!
Đầu tháng 8 con bắt đầu đi học hè. Con học lớp cô HV – một cô giáo được một số mẹ trên vWTT ca ngợi, mẹ đọc thong tin trên đó tưởng bở, cứ mừng thầm mãi, là không nhắn nhủ gì mà con lại được xếp vào lớp cô HV đó! Mẹ xem danh sách lớp, trời ơi, hoa mắt, 59 cháu! Mẹ gặp cô giáo HV, mẹ lại choáng – cô nhỏ bé, nói thì thào, chân cô khó đi lại. Mẹ, lúc đó, nghĩ là cô thật giỏi giang lắm mới dạy dỗ được 59 đứa tiểu yêu như thế, mà lại có tiếng dạy tốt thì chắc cô phải là superteacher!
Con học hè nên chỉ học nhẹ nhàng, chưa chấm điểm, chưa phải học đủ các môn tự nhiên, xã hội, đạo đức, thủ công… Con cũng được chơi nhiều nên mẹ cũng thấy yên tâm.
Mẹ đi vắng 2 tháng, cuối tháng 10 mới về. Ngày khai giảng đầu tiên ở trường tiểu học của con mẹ không thể đưa con đến trường. Tất cả mẹ chỉ được nghe mô tả qua skype và Yahoo. Ở nơi xa, mẹ còn được nghe con kể con học đá bong, học đàn, học vẽ… nghe có vẻ rất hấp dẫn. Rồi mẹ về. Trong lúc chưa đi làm lại thì mẹ đưa đón con đi học. Mẹ hớn hở mang quà tặng cô giáo con, một món quà có nguồn gốc Kashmere – đúng là mẹ đôi khi cầu kỳ vì hay đặt quá nhiều tâm huyết vào những món quà cho người khác. Mẹ trịnh trọng mang tặng cô giáo con, giới thiệu là em vừa đi… về, có món quà nhỏ tặng cô, chúc cô… chưa kịp nói hết câu cô giáo HV của con đã dung 1 tay “giật” lấy món quà, “vứt” lên bàn rồi quay mặt đi, không một cái nhìn, không một lời cảm ơn! Mẹ đã giận run lên, mặt đỏ bừng, cố kìm lại và đi một mạch ra ngoài. Con biết ý xách balo lẽo đẽo theo mẹ ra cổng. Quá thất vọng với cách xử sự mất lịch sự của cô giáo!
Chưa hết, một hôm khác, bố nhìn thấy cô ném quyển vở vào mặt một bạn học thêm sau giờ với cô mặc dù bố đứng ngay ở cửa lớp! Còn rất nhiều lần khác, theo lời bố kể, trong 2 tháng đầu tiên bố đưa đón con, cô nhờ vả bố mấy việc như sửa cái tủ đồ… bố đã cố gắng nhã nhặn hết sức nhưng cô giáo cũng không ít lần nói trống không với bố. Bố bảo rằng: cô ít tuổi hơn mình nhiều mà nói cứ như là mình không có tí tôn trọng nào hết. Hic, một người polite kiểu Pháp như bố mà còn được cô đối xử như thế, không biết các phụ huynh khác bị cô đối xử ntn.
Hết học kỳ 1, ban đại diện phụ huynh gửi cho mỗi cháu 1 bảng thống kê chi tiêu. Đọc xong mẹ hoảng hết cả người – lớp 1 mà có 4 tháng các vị ấy tiêu hết gần 100 triệu! Tất nhiên là tiền đó chia đều cho các cháu và bố đã đóng góp hết trong thời gian mẹ đi vắng. Lần nào đóng góp cũng được phát 1 tờ cam kết tự nguyện, rất chặt chẽ, rất tự nguyện và đố ai claim gì được! (Gì thì gì, đã ký vào cái giấy tự nguyện rồi thì còn nói sao được nữa!).
Con thì vẫn mải chơi, lại không đi học viết từ tháng 3, tháng 4 như các bạn nên chữ viết còn xấu và chậm so với bạn khác. Con cũng mải chơi nên hay nói chuyện trong lớp. Cô đứng ở trên bục, cầm phấn phi vào mặt con! Con về nhà kể lại, mẹ lại thấy ruột gan lộn xộn!
Con có thể làm phép tính cộng trừ sai, thỉnh thoảng, do ẩu và hấp tấp, mẹ biết, nhưng sao cô không khuyến khích con tập trung để làm tốt hơn mà cô lại nói là “nó cẩu thả” lắm với giọng điệu khinh khỉnh. Cô có biết những lời nói, những cử chỉ của cô có thể ảnh hưởng rất nhiều đến tâm hồn non nớt và thái độ đối với việc học của các con không?
Rồi mấy lần khác, mẹ ngồi chờ con học đá bong. Con bé hạt tiêu nhất lớp, phần lớn là các anh lớp 2,3,4 to khỏe. Bố mẹ đăng ký cho con học với mong muốn rằng con có dịp vận động chân tay chứ không mong con thành cầu thủ. Thầy giáo dạy thể dục quát mắng các con rất nhiều, dung các từ bậy, gọi các con là thằng nọ, thằng kia… nghe rất vô văn hóa. Khi các con được xếp hàng để đá bong vào gôn, con đá trật ra ngoài, theo mẹ là cả có vấn đề gì, vì con tập chứ đâu có thi thố gì, nhưng thầy giáo con lại quát mắng. Hình như cả thầy dạy thể dục lẫn cô giáo chủ nhiệm con đều không được học cách khuyến khích trẻ - một điều quan trọng đối với giáo dục bậc tiểu học (mà chả riêng bậc tiểu học, các cấp học khác đều cần motivate hết!).
Sau rất nhiều ức chế, mẹ đã từng có một vài ý định nọ kia, nhưng cuối cùng thì bố mẹ lại quyết định chuyển con về trường làng ở gần nhà. Phần vì có thể đi bộ đến trường, phần vì mong muốn là trường làng sẽ ít áp lực danh tiếng hơn trường dán mác “trường điểm quốc gia”.
Sang học kỳ 2, con được học cùng bạn Sâu con – là bạn ở Khu tập thể nhà ông bà ngoại. Con vẫn chưa sửa được cái tật nói chuyện trong lớp và chưa được “ngoan hiền” như các bạn. Tuy nhiên, con đã tiến bộ rất nhiều. Bố vẫn bảo là mới “vỡ ruột” 5 tháng mà đọc được cả truyện cổ Grim thì các cô giáo và cái chương trình học tiểu học của VN đúng là vô địch! Nhưng, lại nhưng, bố mẹ lại đau đầu về cái việc luyện viết chữ. Chưa thạo chữ thẳng đã phải học viết nghiêng. Chữ đơn giản còn khó, bây giờ chương trình lại bắt viết cái chữ xoắn như rau muống chẻ! Không hiểu thời nay còn có ai ngồi viết giấy khen, bằng khen không mà các nhà GD lại bắt trẻ con phải học viết cái kiểu chữ rổi rắm đó. Con còn 16 năm nữa sẽ tốt nghiệp đại học, lúc đó hẳn công nghệ đã phát triển hơn rất rất nhiều, chắc chả còn ai ngồi viết tay nữa! Vậy thì cái ứng dụng của lối chứ rối rắm, khó đọc, khó viết mà các con phải tập viết bây giờ có còn hay không? Tại sao các bác ấy lại có thể cổ hủ hóa việc học của các con như vậy?! Đúng là lắm chữ có khi lại bị hoang tưởng! Các bác đưa ra cái chương trình học lớp 1 của con đáng bị đi cải tạo lại! Sao họ không nghĩ đến việc thay vì bắt trẻ con ngồi luyện viết chữ “dây muống chẻ” đó 2-3 tiếng/ngày thì hãy giành thời gian đó dạy cho trẻ biết tìm ra logic của một bức tranh, biết phân biệt những đồ vật không cùng nhóm với các đồ vật còn lại, biết là nếu gặp đám cháy thì phải làm gì, nếu gặp động đất phải làm gì… (những thứ này không chắc cô giáo con có biết hay không nữa!).
Thật buồn cho các nhà GD “loạn chữ” và cũng thật buồn khi con phải học cái chương trình do các bác ấy soạn ra.
Có cách nào không nhỉ? Chắc chỉ có cách di cư????